
ng sạch, phải cố gắng thích ứng với cuộc sống và sống như những người bình thường, nếu không có việc gì thì không thể mang uy phong ra áp bức người khác, cách thức bảo vệ tính mạng lúc trước của Hổ gia phải đem nó trả lại quá khứ, nhưng hết lần này đến lần khác, tính khí của thiếu gia thuỷ chung vẫn như vậy, nếu một ngày thiếu gia thật sự đắc tội với người không nên đắc tội, Hà Lộ thật không muốn thiếu gia bị bất cứ thương tổn gì.
Cô tin tưởng những người giúp việc trong nhà họ Bạch đều giống cô, hết sức trung thành và tận tâm đối với thiếu gia, chẳng qua là cô không phát hiện sự trung thành của mình chứa đựng quá nhiều cưng chiều.
“Em biết sai rồi, thiếu gia đừng nóng giận.” Dù sao thì cô cũng không cảm thấy có lỗi, chỉ muốn nói cho thiếu gia bớt giận. Muốn đối phó với thiếu gia, trước hết phải học cách dụ dỗ anh! Chỉ cần đem thiếu gia dụ dỗ thành công, kế tiếp thiếu gia sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Bạch An Kỳ nhìn cô chằm chằm, nhìn thật lâu thật lâu, lâu đến nỗi Hà Lộ hoài nghi mình nói sai cái gì. Cho đến khi cô phát hiện trên gương mặt tuấn tú của thiếu gia xuất hiện dấu vết ửng hồng khả nghi.
Trên mặt cô trợt xuống ba vạch đen, hơn nữa cô có dự cảm chuyện không tốt sắp xảy ra. . . .
“Em đem cái hộp kia lại đây.”
Hà Lộ đi vòng qua ghế sa lon sau lưng Bạch An Kỳ, cầm lên hộp gấm màu bạc, đây là công việc của cô sao? Căn cứ vào kinh nghiệm mấy năm đi theo bên người thiếu gia, cô đoán trong hộp này chính là quần áo.
Hà Lộ trở lại ghế sa lon, cằm Bạch An Kỳ hướng bàn tròn chỉ chỉ, “Mở ra, sau đó. . . . . .” Anh dừng lại một chút, cặp mắt loé sáng dị thường, “Ở trước mặt anh thay nó.”
Cô cũng biết anh nhất định có ý xấu.
Nhưng Hà Lộ vẫn làm theo, cô sẽ không phản kháng lại bất cứ “trừng phạt” nào của Bạch An Kỳ. Có lẽ ngay cả chính cô cũng có một chút mong đợi, hay nói là không có sợ hãi, bởi vì cô biết cho dù anh có trừng phạt như thế nào, cũng sẽ không tạo thành tổn thương cho cô, thật ra thì nếu anh nói là trừng phạt, đều tránh không thoát ý tứ tà ác, làm cho cô đỏ mặt và tim đập nhanh, cũng làm trong lòng cô lặng lẽ cảm thấy hưng phấn.
Cô đem hộp gấm đặt ở trên bàn, mở ra, từ bên trong lấy ra một bộ đồng phục, trên mặt liền trợt xuống ba vạch đen.
Đồng phục người hầu! Sở thích của thiếu gia quả nhiên là không bình thường lại không tốt đẹp!
“Nhanh lên một chút.” Bạch An Kỳ nhịn không được thúc giục.
Hà Lộ không thể làm gì khác hơn là bắt đầu cởi quần áo, mà thân thể Bạch An Kỳ theo từng động tác của cô dần dần có phản ứng, còn cô bởi vì lực ảnh hưởng của mình tới thiếu gia mà run rẩy.
“Đồ nhỏ cũng phải cởi ra, mặc thành một bộ.” Giọng nói của Bạch An Kỳ trở nên khàn khàn.
Chỉ cần nghĩ đến kiểu dáng không nghiêm chỉnh của bộ đồng phục này, Hà Lộ liền cảm giác được toàn thân dâng lên một cỗ nhiệt khí, gương mặt nóng lên, giữa hai chân cũng dần xao động.
Cô cởi quần lót ra, quần lót rơi xuống mắt cá chân, Hà Lộ liếc mắt nhìn Bạch An Kỳ một cái, cô sợ anh sẽ ngất đi.
Đúng là thiếu gia có sở thích rất bất lương, nhưng những lúc cùng thiếu gia ở chung một chỗ, Hà Lộ cảm thấy thiếu gia giống như trời xanh tràn đầy năng lượng, nhưng mà phải có điều kiện là thiếu gia không nên nói chuyện, bởi vì mỗi lần thiếu gia phát biểu liền biến thành tiểu quỷ chọc mọi người muốn hộc máu! Đi theo bên cạnh anh lâu như vậy, từ sau khi hai người lần đầu tiên phát sinh quan hệ, anh liền muốn cô bồi anh chơi những “trò chơi” không đứng đắn, nhưng là một khi quá mức kích thích, đại thiếu gia không phải là chảy máu mũi, thì chính là. . . . .ách, cô nên thay đại thiếu gia giữ lại một chút mặt mũi thì tốt hơn, tóm lại nếu thiếu gia muốn chơi hết toàn bộ, thì phải bị dày vò.
Cô liếc mắt liền nhìn thấy giữa hai chân Bạch An Kỳ tạo thành một toà núi nhỏ hùng vĩ, một lần nữa lại nghi ngờ. Thật ra thì thân là nhà thiết kế thời trang anh đối với thân thể phụ nữ có thể nói là hiểu rất rõ, cô nghĩ là như vậy, nhưng hình như rất nhiều người cũng cho là như vậy, Bạch đại thiếu gia sau khi cùng một đống ma nơ canh chung sống, hoàn toàn không đem những người phụ nữ gương mặt thiên thần dáng người ma quỷ kia để trong lòng.
Nhưng mà anh lại đỏ mặt khi nhìn lén cô, Hà Lộ cảm thấy có chút khó hiểu.
Bạch An Kỳ nhìn chằm chằm đôi chân Hà Lộ, thật quá kích thích, anh sợ mình sẽ. . . .cái đó, như vậy thật mất thể diện! Hơn nữa, đôi chân của Hà Lộ chính là cực phẩm! Anh chỉ cần nhìn nó liền chảy nước miếng, nhịp tim đập nhanh đến nỗi không kiểm soát được, lúc này quần lót còn rơi xuống mắt cá chân, màu trắng của quần lót đối lập với màu đen của giày cao gót ba tất, thật gây cảm giác mạnh cho anh. . . . .ai, tiểu đệ của anh cũng. . . .
Hà Lộ nhìn bộ dáng của anh, cảm thấy buồn cười, nhưng cô cũng không có cười thật, cô cố ý đi vòng quanh bàn tròn, để cho đại thiếu gia thân ái của cô nhìn thật rõ cái mà anh muốn nhìn, sau đó tìm quần lót và áo lót từ trong hộp gấm.
Cô không tìm được, chỉ thấy trong hộp gấm có một đôi tất chân không đứng đắn, không thể làm gì khác hơn là ở trước mặt Bạch An Kỳ mang nó. Trong quá trình mặc loại quần áo này,