
lại.
Lấy ra 800CC xong rồi, y tá lo lắng thân thể của cô quá mức suy yếu, tiêm truyền cho cô một chút đường glu-cô cùng a xít amin bổ sung năng lượng.
"Nguyệt tiên sinh, hiện tại thân thể anh cực kỳ suy yếu, cần nghỉ ngơi thật tốt."
"Tiên sinh" loại danh hiệu này đội lên đầu Nguyệt Tiêm Ảnh, cảm giác rất quái dị.
"Tuyệt thiếu, vết thương của anh ta như thế nào rồi?" Hiện tại Nguyệt Tiêm Ảnh rất hận bản thân, hắn rõ ràng là kẻ thù của cô, cô vẫn lại không yên lòng hắn, vẫn còn không đành lòng.
Y tá bình tĩnh nói: "Viện trưởng Hạ đã mổ cho Tuyệt thiếu, lấy đạn ra, máu này cần lập tức đưa vào phòng giải phẫu."
"Vậy cô mau đi đi!"
Y tá cầm túi máu nặng trĩu, nhanh chân rời khỏi.
"Này! Anh không được ngăn cản tôi. . . . . ." Ngoài phòng bệnh truyền đến tiềng ồn ào hỗn loạn lẫn tiếng bước chân.
"Ầm ——" một tiếng, cửa phòng bệnh bị phá ra, bóng dáng nhỏ xinh xông vào, trực tiếp mắng Nguyệt Tiêm Ảnh: "Chính là anh đi theo Tuyệt thiếu? Anh bảo vệ anh ấy tốt như thế nào, sao anh lại để cho anh ấy bị thương, đồ vô dụng. . . . . ." Cô gái này duỗi tay ra, dùng sức vung xuống ——
Nguyệt Tiêm Ảnh đang nhắm mắt, dựa nghiêng ở trên tường chợp mắt, không kịp phản ứng đối với tiếng chữi mắng trách móc, cô kinh ngạc một chút, mãi đến đến khi trên mặt cảm nhận được sức lực mạnh mẽ ác liệt, nhưng lúc ấy đã muộn, mặt cô vẫn bị cô ta đánh một bạt tay.
"Bốp ——" Tiếng vang thanh thúy như thuốc nổ nổ tung trong không khí, mọi người liền kinh ngạc.
Nguyệt Tiêm Ảnh bị rút nhiều như vậy máu, toàn thân mềm mại không có sức, gặp phải chấn động lớn như vậy liền ngã xuống.
"Mộ Trần Tuyết, đủ rồi!" Lãnh Trạch Lạp giữ chặt cô gái muốn tiếp tục tiến lên đánh Nguyệt Tiêm Ảnh, hắn chưa từng nặng lời trách mắng cô ta, đây xem như là lần đầu tiên, hắn tức giận rồi.
Mộ Trần Tuyết? Nghe ba chữ này từ miệng của người khác khiến cho Nguyệt Tiêm Ảnh kinh hãi trợn to mắt, cô lập tức đứng dậy, "Mộ Trần Tuyết. . . . . ." Giọng của cô không nhịn được mà run rẩy, lúc này đầu óc của cô toàn một mảnh hỗn loạn.
"Tôi cho phép anh gọi tên tôi sao?" Khuôn mặt mập mạp kiêu ngạo có chút trẻ con dương lên, "Đúng! Tôi chính là Mộ Trần Tuyết vị hôn thê của Tuyệt , cho nên tốt nhất là anh thức thời một chút cho tôi. . . . . ."
Tin tức kinh người như vậy, giống như năm tiếng sét gầm vang. Giữa đôi mắt đờ đẫn lộ ra vẻ nghi ngờ, đôi má trắng bệch cứng ngắc.
Cô ta là Mộ Trần Tuyết? Vậy cô là ai? Vì sao Ám Dạ Tuyệt sắp xếp một người giả mạo cô. . . . . . Trong lòng Nguyệt Tiêm Ảnh tràn ngập nghi hoặc.
Cô chậm rãi ngẩng đầu, tập trung ánh mắt nhìn cô ta, thì thào hỏi han: "Nhóm máu của Ám Dạ Tuyệt là máu RH âm tính, rất trùng hợp Mộ Trần Tuyết cũng là máu RH âm tính hiếm có, cô thì sao?"
Lời nói của Nguyệt Tiêm Ảnh làm cho Quỷ Tứ có mặt ở đây kinh sợ, đôi mắt hắn bỗng dưng khiếp sợ, ánh mắt dính sát trên thân thể cô, mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu.
Con ngươi của Quỷ Tứ cùng Lăng Phong Ngãi suy nghĩ sâu xa, liền rơi vào một vùng yên lặng quái dị.
"Ha ha. . . . . . Anh nói giỡn cái gì, ai nói nhóm máu của tôi là RH âm tính?" Mộ Trần Tuyết lạnh lùng liếc cô một cái.
Khóe miệng Nguyệt Tiêm Ảnh thoáng hiện nụ cười chế nhạo, "Nguyên lão trong bang 'Mộ Diễm' đều biết cháu gái của Mộ Ngạo Thiên có nhóm máu RH âm tính hiếm có, cô có thể đi hỏi bọn họ."
Cô tỏ ra bình tĩnh ung dung, trong giọng nói nhàn nhạt lộ ra vài phần oán hận cô gái nhỏ trước mắt này.
Mộ Trần Tuyết giả mạo nhíu mày, quay đầu, "Là thật vậy sao? Mộ Trần Tuyết phải là máu RH âm tính. . . . . ." Cô ép hỏi ba người phía sau.
Bọn họ cũng không biết trả lời như thế nào, tránh né ánh mắt truy hỏi của Mộ Trần Tuyết, duy trì im lặng không nói một lời.
"Không có chuyện này!" Ám Dạ Tuyệt đứng ở cửa, giọng nói sắc bén có lực xuyên thủng, liền đánh nát không khí ngưng trệ.
Thân thể hắn có chút đong đưa, một tay vịn ở trên khung cửa, một cánh tay kia đã băng bó bị treo lên, trên áo sơ mi rách nát lây dính một chút vết máu đỏ sẫm, hắn lúc này một chút vẻ thảm hại cũng không có, ngược lại làm cho người ta cảm thấy hắn cuồng ngạo không kềm chế được.
"Tuyệt!" Hai mắt Mộ Trần Tuyết liền tỏa sáng, tiến lên đỡ Ám Dạ Tuyệt, "Anh có sao không? Có nặng lắm không. . . . . ."
Giữa đôi mắt sâu thẳm của Ám Dạ Tuyệt có một đám sương mù dày đặc, làm cho người ta không dò xét ra. Lạnh nhạt liếc nhìn Nguyệt Tiêm Ảnh một cái, hắn lập tức phủ lên bả vai Mộ Trần Tuyết, hỏi han thân thiết: "Như thế nào? Bây giờ không phải là thời gian lên lớp sao, em không đi học, sao lại chạy tới đây."
"Em lo lắng cho anh. . . . . ." Cô ta quay ngược từ ngang ngược kiêu ngạo lúc này trở thành bộ dáng nhó xinh khôn khéo động lòng người, rúc vào bên người Ám Dạ Tuyệt.
Ám Dạ Tuyệt chậm rãi bước vào phòng bệnh, con ngươi lạnh lẽo hung ác bắn về phía Nguyệt Tiêm Ảnh trên giường bệnh, "Ai cho cậu ở đây tung tin đồn nhảm?"
Cô gái Mộ Trần Tuyết giả mạo kia đẩy Nguyệt Tiêm Ảnh, "Anh mau xuống, Tuyệt muốn nằm."
"Bốp ——" Lúc này toàn thân Nguyệt Tiêm Ảnh mềm mại không có sức, đối với Mộ Trần Tuyết ngang ngược thô bạo, cô không có sức ngă