
là nguyên nhân
tại sao anh lần lữa không chịu trở về Nhật Bản, là vì Hạng Uy Nhu không
nỡ xa người nhà ở Đài Loan, cho dù cô ấy nói nguyện ý trở về Nhật Bản
cùng với anh, nhưng anh không đành lòng nhìn thấy cô ấy mỗi ngày nhớ
nhà, vì thế anh chờ đợi; đồng thời cũng giúp đỡ quản lý công ty của Hạng Uy Nhu.
"Uy Nhu đâu rồi, sao không dẫn chị ấy tới?" Viêm Nương
rất yêu thích người chị dâu kia, trong nhu nhược mang theo kiên nghị, cô cho rằng đó là điều phù hợp nhất của phái nữ.
"Bận đi họp;" Nói đến bà xã, bất giác đáy mắt của Viêm Giản liền có nụ cười, khiến cho anh ta có vẻ mê người hơn.
"Không sao, chuyến đi này của em vẫn còn nhiều thời gian, hôm khác lại đến chào hỏi."
Viêm Giản gật đầu, "Em và công ty đối phương đã thương lượng rồi hả ?" Từ
trước đến giờ Viêm Giản không có hỏi qua cuộc sống của Viêm Nương, từ
năm Viêm Nhân mạnh mẽ yêu cầu Viêm Nương rời khỏi Đài Loan đến nay, bọn
họ hiểu, Viêm Nương trở lại Đài Loan đã có thể chín chắn để đối mặt với
rất nhiều chuyện rồi.
Năm đó con bé chỉ mới mười chín tuổi, chính là giai đoạn tò mò về tình cảm, nếu đối phương không phải là Hoắc Đông
Lưu, thì bọn họ sẽ cảm thấy vui vẻ vì cô em gái này, nhưng việc đời
không thể như người đoán trước, phương pháp duy nhất của bọn họ chính là mang Viêm Nương đi.
"Ngày mai sẽ chính thức gặp mặt."
Trong lòng cô rất do dự có nên nói với Viêm Giản người mà lần này cô trở lại
gặp chính là Hoắc Đông Lưu hay không, người con trai năm đó hại cuộc
sống của cô có điểm nhơ đầu tiên.
"Đừng quá lo lắng, anh có lòng tin với em."
"Dạ."
Rồi sau đó hai người bắt đầu dùng cơm, đồng thời cũng hàn huyên mấy chuyện
vụn vặt ngày thường, lâu như vậy không gặp mặt, đúng là có rất nhiều lời muốn nói, nhưng Viêm Giản đã nhìn ra được em gái không tập trung.
Không biết tại sao, Viêm Nương lại cảm giác, có người vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô, điều đó khiến cho cô không được tự nhiên mà nhìn kỹ, nhưng bởi
vì cô vẫn không tìm được nơi có ánh mắt kia nên lộ ra có phần đứng ngồi
không yên.
"Viêm Giản, em đi toilet một chút." Cuối cùng cô cũng
đã không nhịn được, nếu không rời khỏi hiện trường, nói không chừng cô
sẽ đứng lên kêu to người nọ đừng nhìn mình nữa.
Viêm Giản cười và gật đầu một cái, sau khi Viêm Nương rời đi, anh ta quay đầu nhìn về
phía ánh mắt kia, từ rất sớm anh ta đã phát hiện có người nhìn chằm chằm vào Viêm Nương, vốn tưởng rằng là ánh mắt mến mộ, nhưng mà bây giờ anh
ta không còn nghĩ như vậy nữa.
Ánh mắt của anh ta chuyển sang
lạnh lẽo, bởi vì người kia chính là người ban đầu bọn họ muốn Viêm Nương rời khỏi Đài Loan—— Hoắc Đông Lưu.
Hoắc Đông Lưu đang ngồi ở
trong góc cùng với một cô gái, ánh mắt của hắn ta nhìn về nơi xa, nếu mà Viêm Giản không sai, chắc là hắn ta nhìn về hướng Viêm Nương rời đi.
Theo anh biết, hiện nay sự nghiệp gia tộc của Hoắc gia hoàn toàn do Hoắc
Đông Lưu nắm trong tay, nhưng mà cho tới bây giờ hắn ta cũng không phải
là người hắc đạo, vậy không chỉ là cả gia tộc bọn họ bảo vệ cho hắn ta,
thì cũng là bản thân Hoắc gia cố ý đi lên chính đạo, mấy năm qua, Hoắc
gia đã từ từ tẩy trắng, tất cả chuyện này đều thuộc về công cùng với tác phong mạnh mẽ của Hoắc Đông Lưu, hắn ta không chỉ là đẩy thế lực gia
tộc lên đỉnh cao, đồng thời cũng thể hiện ra năng lực của cá nhân hắn
ta; người đàn ông bản lãnh như vậy, cũng khiến người khâm phục, nếu
không phải có gia tộc hắc đạo ở sau lưng của hắn ta, thì hắn ta chính là người đàn ông thích hợp với Viêm Nương nhất, và cũng chỉ có người đàn
ông như vậy mới có thể xứng với Viêm Nương xuất sắc mạnh mẽ, nhưng mà
hai người lại vô duyên, như vậy lời như thế cũng không cần phải nhắc
lại.
Viêm Giản nhìn thẳng vào Hoắc Đông Lưu, trong mắt của hắn ta có ý lạnh vô cùng rõ ràng, trong nhận thức của anh, đó là người đàn ông ghen mới sẽ có ánh mắt cùng vẻ mặt như thế.
Hắn ta và Viêm Nương đã lâu như vậy không gặp, cộng thêm Viêm Nương thay đổi quá nhiều, đã
sớm không còn là cô bé ban đầu, Hoắc Đông Lưu không nên nhanh như vậy đã nhận ra con bé; ngoại trừ hắn ta đã điều tra về con bé, hoặc là hắn ta
chú ý Viêm Nương đã lâu, nghĩ tới đây; bất giác Viêm Giản híp mắt lại,
sau khi Viêm Nương rời khỏi Đài Loan, Hoắc Đông Lưu có từng âm thầm phái người điều tra Viêm Nương hay không, điểm này là mấy người bọn họ không có suy tính đến.
Lúc này, Hoắc Đông Lưu cùng với bạn gái hắn ta
đứng dậy rời đi, rồi sau đó biến mất ở chỗ rẽ, thật may là Viêm Nương
vẫn chưa trở lại chỗ ngồi, Viêm Giản vốn tưởng rằng sẽ không có chuyện
gì, ai ngờ. . . . . .
Viêm Nương ở toilet đợi một lát, tính tóan bình phục tâm tình thật tốt, cô
không muốn Viêm Giản nhìn ra sự bất an của cô, cũng không muốn suy nghĩ
về người dòm ngó cô nữa, mặc kệ người đó có phải là Hoắc Đông Lưu hay
không, trở về Đài Loan lần này, cô sẽ cùng với anh ta gặp nhau, không vì chuyện riêng, cũng là vì công việc, bởi vì chưa đề cập chuyện này với
Viêm Giản, cho nên cô không muốn Viêm Giản nghi ngờ. Đứng ở trước gương
trang điểm, cô nhẹ nhàng vỗ vỗ gương mặt, trên khuôn mặt xinh xắn có
tr