
i đôi thôi, là giám đốc chúng tôi mua xách tay từ Hồng Kông về, hạn chế số lượng bán ra. Vì loại hàng này quá quý nên chúng tôi không dám bày ra ngoài.
- Thật không?! Thật không?!
Đạm Ngọc bỗng vui mừng nhảy cẫng lên, kích động đến khó tả.
- Thật! chị muốn xem ạ?
- Ừ! Lấy cho tôi xem, nhanh lên!
Rồi nàng quay sang tôi:
- Những loại cho ra thị trường, có những loại đắt tiền nhưng không thực dụng, có những loại thô nặng do nhiều chi tiết thừa thãi, tuy đẹp đẽ có thừa nhưng lại không đủ độ thoải mái. Giày cao gót thường có một nhược điểm chung là trọng tâm không ổn định. Nhưng Manolo đã loại trừ nhược điểm này rất tốt. vừa nhẹ vừa đẹp, độ cong vừa phải, trọng tâm cân bằng. tiếc là nội địa vẫn chưa có hệ thống cửa hàng này. Nghe nói chỉ Hông Kông mới có. Thật đấy, chỉ có Manolo mới có thể dạy chị em thế nào là đi giày cao gót, đi lại uyển chuyển dịu dàng.
Tôi kinh ngạc nhìn Đạm Ngọc, bộ điểu nàng như thể đang đứng trên bục say sưa diễn thuyết. cuối cùng, nàng xúc động bổ sung thêm một câu: “Đấy là thứ mà em ngưỡng mộ sâu sắc nhất đấy!”
Hai phút trôi qua, cô gái bán hàng đã quay lại, tay cầm một hộp giày:
Chị xem đi, là đôi này đây. Màu vàng nhạt, có đính hạt thủy tinh, kiểu dáng cũng như màu sắc đều là thiết kế cho tuổi trẻ như chị đấy, bảo đảm trong nước, nó là có một không hai!
Hai mắt Đạm Ngọc sáng lên, miệng không nhịn được, thốt lên những lời tán dương:
- Hồi trước tôi nghe cô bạn nói đi loại giày này thì đi đến đâu cũng như bước trên thiên đàng.
- Đúng đấy, đúng đấy! chị cũng nghĩ thế à? Hóa ra giấc mơ của phụ nữ đều cùng một khuôn đúc.
…
Hai cô gái như thể tìm được tri âm. Tôi ngồi một bên ngáp dài chán chường, đối với cái nhãn mác đang làm hai cô hứng thú đến nhường kia, tôi chẳng biết và cũng chẳng muốn biết.
- Tôi đi thử được không?
Nụ cười của Đạm Ngọc có chút gì vừa bức thiết vừa dè dặt mà tôi không hiểu nổi.
- Ồ, xin lỗi chị. Loại đặc biệt này không được thử trước khi thanh toán. Xin thứ lỗi cho cái khó của chúng tôi.
- Ờ, chắc chắn rồi. – Đạm Ngọc đứng lên nhìn tôi.
- Chọn được rồi à? Tôi cho tay vào túi quần, bước tới: – Em thích đôi nào?
Tôi đón lấy chiếc hộp, lật mở ra xem. Cũng chả có gì đặc biệt.
- Cái gót nhọn nhọn này làm vũ khí tốt đấy. – Tôi nói.
- Ha ha, anh đây nói đùa hay thật! xin hỏi, chị có cần gói lại không ạ?
Nụ cười của cô gái bán hàng thật ngọt ngào.
Đạm Ngọc lại nhìn tôi thật kỳ dị, độ xa lạ có thể sánh ngang với việc tôi biến thành người sao Hỏa.
- Anh…
Nàng đưa tay về phía đôi giày, hình như có gì muốn nói nhưng không nói.
- Em không thích sao? Thích thì mua! Cô gói lại giúp tôi.
Tôi nhún vai vẻ bất cần:
- Dù sao cũng là quà sinh nhật của em mà, anh keo kiệt sao được!
- Đúng đấy! Đúng đấy!
Cô bán hàng cười đến nỗi chân răng lộ hết ra ngoài.
Tôi đứng bên quầy đợi cô ta viết hóa đơn. Tôi nhịp nhịp chân, ngón tay tùy tiện gõ theo điệu nhạc đang vang lên trong của hàng. Đạm Ngọc vẫn nhìn tôi đăm đăm.
- Nhìn gì thế? Em làm anh phát ngượng rồi đấy!
Tôi đùa.
Đạm Ngọc vẫn không cười, đối mắt nàng vẫn nhìn tôi kinh ngạc. Chắc nàng đang cảm động vì hành động của tôi.
- Xong rồi đây anh! Xin sang phía quầy thanh toán bên kia quẹt thẻ.
Quẹt thẻ? Tôi giật mình vì hai chữ này, tiện tay cúi xuống xem lại hóa đơn. Tôi tưởng mắt mình bị hoa. Rồi tôi kinh ngạc, thất sắc gọi Đạm Ngọc đến cùng đếm những con số 0, tôi nghĩ như thế mới tránh khỏi bị dãy số dài dằng dặc kia dọa đến phát ngất.
- Mười vạn – 100 nghìn tệ!
Tôi đánh cuộc là cô bán hàng kia vô ý viết nhầm rồi.
- Cô ơi, có phải là cô viết nhầm rồi không? Đôi giày như thế này mà giá 100 nghìn?
Tôi nhào đến bên cô bán hàng, vẫy vẫy tờ hóa đơn trước mặt cô ta:
- Chắc tại tối quá phải không? Làm người ta sợ chết đi được! Chúng tôi chỉ là dân thường thôi!
Đạm Ngọc đứng bên cạnh tôi, mặt trắng bệch, lén lúc giật giật gấu áo tôi, ý bảo tôi đừng thiếu lịch sự như vậy.
- Đạm Ngọc, em xem.
Tôi, lần đầu tiên, nhìn thấy một đôi giày giá hàng vạn nên có phần kích động. tôi quay người lại nói với Đạm Ngọc:
- 100 nghìn! Số tiền ấy ở quê mình là mua được nhà rồi đấy! Hay là 100 nghìn yên Nhật?
- Dạ… – Cô gái bán hàng bối rối nhìn tôi. – Hàng Manolo đều giá như vậy hết! Xin hỏi anh có mua nữa không ạ?
Mặt tôi xám chàm, những ánh mắt từ bốn phía đều đổ vào tôi và Đạm Ngọc. tôi chợt tỉnh ra, bèn e hèm trong cuống họng, đứng thẳng lưng.
Tôi không muốn mọi người nhận ra tôi chẳng biết cái gì ma no với ma đói. Bây giờ, tôi chỉ mong sao có thể tìm thật nhanh một lý do hợp lý nào đó mà kéo Đạm Ngọc đi khỏi chỗ này. Rồi tôi sẽ tìm một chỗ vắng người nào đó dỗ dành Đạm Ngọc: “Mình còn nghèo, không mua nổi đâu. Ngoan, mình đi ăn kem nhé!”
Nhưng đấy chỉ là giấc mơ thôi. Vào giờ phút đó, các nhân viên cửa hàng đều trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn chúng tôi, những người mua hàng cũng nghển cổ hiếu kỳ ngó nghiêng. Họ thì thầm to nhỏ những tiếng Thượng Hải địa phương mà chúng tôi không hiểu. tôi nhìn sang Đạm Ngọc, nàng vẫn ngẩng cao đầu, cố sống cố chết duy trì dáng vẻ cao sang, thái độ bình tĩnh, ánh mắt thản nhiên.
Tôi n