Duck hunt
Thiên Thần Sa Ngã

Thiên Thần Sa Ngã

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325615

Bình chọn: 8.5.00/10/561 lượt.

rồi, nửa tháng không được ra gió,

không được tiếp xúc với nước lạnh… Ầy… chị phải ở bên cạnh em liên tục

mới được!

- Chị thật tốt quá, chắc chắn người tốt rồi sẽ được đền đáp, chị đã được vào top 20 người được chọn rồi. – Nhi Nhi nói.

Bàn tay bưng tô canh của Đạm Ngọc khựng lại, nàng cố tỏ vẻ trấn tĩnh hỏi:

- Thế à?

- Vâng… Em sau này… Nói thế nào nhỉ? Tuy anh ấy bỏ rơi em, nhưng em vẫn nhớ anh ấy!

Nhi Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ, nói buồn buồn:

- Đạm Ngọc, sau này chị nhất định phải biết quý trọng người đàn ông yêu chị nhé! Bởi vì… ít lắm!

Đạm Ngọc nghe những lời ấy từ miệng cô bé vĩnh viễn không bao giờ

lớn, lạ cái là không hề cảm thấy trái tai. Không biết tự lúc nào, Nhi

Nhi đã trở thành một chuyên gia tình yêu, không ngừng thốt ra những đạo

lý cao siêu.

Lạ thay, đối với Đạm Ngọc, nó lại vừa vặn và thâm sâu ghê gớm.

Hà Duy gần như ngày ngày đều gọi điện thoại nhưng Đạm Ngọc nhất định

không nghe; nhìn người gọi cửa mà là Hà Duy cũng đều lập tức đóng lại…

Hà Duy gửi hàng trăm tin nhắn: “Đạm Ngọc, hãy tha thứ cho anh, chỉ vì

anh muốn ở bên em! Chỉ trừ những tiền bạc giàu sang mà Tào Lợi Hồng có

thừa, thì cái gì anh cũng có thể cho em được…”

Nếu nói Đạm Ngọc không có tình cảm gì thì cũng không phải. Đối mặt

với một tấm lòng hết sức chân thành như thế, bất kỳ cô gái nao cũng phải cảm động. Chỉ là Đạm Ngọc đem cái cảm động của nàng mà nén sâu vào tận

đáy lòng và để cho sự hận thù vì cái quý giá đã mất phát tiết ra ngoài

mà thôi, như thể cái người đàn ông yêu nàng là kẻ thù số một của đời

nàng vậy.

Khi Nhi Nhi múc từng thìa, từng thìa canh gà cho vào miệng, khuôn mặt cô cũng hồng dần lên.

Có vẻ như cô bắt đầu trở nên thanh nhã, bắt đầu có khí chất giống Đạm Ngọc với dáng vẻ uyển chuyển, nụ cười nhẹ xinh xắn và cũng bắt đầu có

thói quen sử dụng giày cao gót khi đi lại. Rõ ràng, nếu như loại đàn ông cấp thấp nhìn thấy bạn mà phải tỏ vẻ nể sợ thì nghĩa là bạn đã có đầy

đủ sự tự vệ cần thiết của người phụ nữ rồi.

- Chị thấy hình như em đã trưởng thành rồi. – Đạm Ngọc nhìn Nhi Nhi nói vui vẻ.

- Vâng, có lẽ thế! – Nhi Nhi quay sang cười rồi lại tiếp tục thu dọn đồ đạc – Cái đó phải cảm ơn chị, và… Hải Hải.

Có vẻ như Nhi Nhi muốn nói là cảm ơn cậu người yêu cũ, nhưng nói không nên lời đành tiện miệng nói tên đứa con đã mất.

- Ngày mai mấy giờ em lên máy bay? – Đạm Ngọc hỏi.

- 10 giờ sáng chị ạ. – Nhi Nhi trả lời, một lần nữa những giọt lệ lại dâng đầy trong đôi mắt – Em sẽ không bao giờ quay lại Thượng Hải nữa,

chắc cũng vĩnh viễn chẳng được gặp lại chị. Đạm Ngọc, em sẽ nhớ chị lắm!

Nói rồi, Nhi Nhi lao đến ôm chặt lấy Đạm Ngọc.

- Được rồi được rồi, vừa khen “trưởng thành” xong đã làm nũng ngay

được! Sau này nên cẩn thận hơn với đàn ông nhớ chưa? Đừng có ngốc như

lần này nữa đấy, gặp phải bọn lừa đảo mà cứ tưởng tình yêu đích thực đã

đến.

Nhi Nhi không nói gì, chỉ gật đầu, lấy tay gạt nhanh những giọt nước ướt đẫm trên khuôn mặt:

- Ngày mai chị tiễn em nhé?

- Em cứ nín khóc đi đã. – Đạm Ngọc cười nói.



9 giờ 40 phút sáng, mưa lất phất nhè nhẹ.

- Đạm Ngọc! Em đi đây! Cảm ơn chị đã tiễn em!

- Đi đi em.

- Đạm Ngọc, em hy vọng sau này chị sẽ tìm được điều chị thực sự mong

muốn. Chắc chắn chị cho em là một kẻ ngốc đến đáng thương, nhưng dù sao

em cũng đã rất vui, bởi vì em lúc đó… – Nhi Nhi như đang hồi tưởng điều

gì, đôi mắt ánh lên hạnh phúc… – Có một người yêu em, và cũng đã có lần

được hưởng cảm giác làm mẹ. Nếu chị nhất định theo đuổi ước mơ mà bỏ qua những tình cảm đáng lẽ được hưởng thì sau này già đi chị sẽ tiếc đấy.

Đấy là những lời khuyên chân thành cuối cùng của Nhi Nhi trước lúc

lên máy bay, nói xong cô liền quả quyết quay đầu bước đi về cửa phòng

đợi.

Dù sao, Nhi Nhi vũng chưa từng yêu nơi đây, nên cô ấy có thể ra đi nhẹ nhàng thoải mái đến thế.

Đạm Ngọc đứng ở sân bay, nhìn chiếc máy bay từ từ bò trên đường băng, nhanh dần, nhan dần rồi bay vút lẫn vào bầu trời xanh. Điều nàng nghĩ

bây giờ là nàng yêu nơi đây vì lẽ gì? Nàng do dự mãi không đi là bởi vì

vẫn chưa đạt được mục đích giàu sang hay vì vẫn còn luyến tiếc những kỷ

niệm đã qua?

Khi Nhi Nhi vì thương tiếc đứa con chưa thành hình mà than khóc, nàng đã nghĩ rằng tất cả đám đàn ông trên đời này đều không thể hiểu được

điều mà những giọt nước mắt ấy muốn nói. Thật ra bản thân nàng cũng đã

thể nghiệm được hoàn toàn ý nghĩa của điều đó đâu? Trước giờ đều khinh

thường những thứ thuộc về tình yêu, thấy phản cảm với tình cảm những

người đàn ông dành cho mình, Đạm Ngọc dựa vào cái gì để hiểu hết được

những ngọt ngào cũng như cay đắng Nhi Nhi đã từng trãi qua?

Tiễn Nhi Nhi đi xong, Đạm Ngọc một mình dạo bước trên con đường bên

rìa Thượng Hải, nàng muốn tìm một bệnh viện nào đó nhận vá màng trinh.

Nàng đứng rất lâu trước cửa một bệnh viện tư nhân, mặc cho những hạt

mưa li ti vương đầy trên mặt, nàng nghĩ xem mình nên dùng thái độ nào

khi bước vào đó.

Nhớ lại câu nói của Nhi Nhi trước khi lên máy bay: “Em hy vọng sau này chị sẽ tìm được điều chị thực sự mong muốn”.

Đấu tranh tư tưởng một lúc lâu,