Duck hunt
Thiên Sơn Mộ Tuyết

Thiên Sơn Mộ Tuyết

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326465

Bình chọn: 8.00/10/646 lượt.

đọc mà không tài

nào hiểu nổi, chỉ biết trên mỗi trang giấy thường xuất hiện chữ ký của

cậu.

- Luật hình sự điều ba trăm tám mươi ba có quy định, cá

nhân tham ô mức tiền mười vạn trở lên, tương ứng với mức phạt tù có thời hạn là mười năm trở lên hoặc tù chung thân, có thể đồng thời tịch biên

tài sản; trường hợp đặc biệt nghiêm trọng thì chịu án tử hình, đồng thời tịch biên tài sản.

Giọng điệu của hắn thản nhiên như thể đang bàn tán chuyện thời tiết thường ngày:

- Em đếm thử dãy số 0 đằng sau đi, rồi ước lượng xem phải xử bắn cậu em bao nhiêu lần mới đủ.

Tôi vội vã nhìn hắn, thực tình không biết nên nói gì và cũng không hiểu hắn đang nói gì.

Những ngón tay lạnh toát hờ hững lướt qua cổ tay tôi:

- Thực ra có rất nhiều cách khiến em phải cam tâm tình nguyện theo tôi,

và cũng có rất nhiều cách buộc em phải thay đổi thái độ của mình đối với tôi nhưng sự nhẫn nại của tôi có hạn, tôi không muốn lãng phí thì giờ

với em và em cũng không đáng để tôi lãng phí thì giờ. Chuyện rất đơn

giản, chỉ cần em cho tôi thứ tôi muốn, tôi đảm bảo những giấy tờ này sẽ

không xuất hiện ở Cục Chống tham nhũng.

Cổ họng tôi khô ran, nhìn hắn:

- Anh muốn gì?

Hắn vẫn giữ nguyên kiểu nhếch mép ấy nhìn lại tôi, tôi chợt vỡ lẽ nhưng

biết mình không làm được. Tôi muốn bỏ chạy nhưng cả người bỗng mụ mị,

không đủ sức bật khỏi sofa. Hắn vươn tay về phía tôi, khuôn mặt ấy lúc

xa lúc gần ,không cho phép tôi nhìn rõ. Thân thể bỗng nhẹ bẫng, hắn bế

tôi lên.

Trọn đời tôi không bao giờ quên được buổi chiều kinh

hoàng ấy. Tôi có cảm giác trên người mình nặng trĩu, bên dưới là chiếc

giường mềm nhũn, bốn bề đen kịt. Tôi muốn khóc mà đôi mắt rảo hoảnh, sức lực hao mòn chỉ còn bải hoải, rã rời. Trên người như đeo một tảng đá

lớn, hoặc như một kẻ chết đuối không thể vùng vẫy mà cứ thế để mặc cơ

thể chìm nghỉm xuống vực sâu… Tất cả đều bỏ tôi mà đi, từ nay, tôi vĩnh

viễn chìm trong bóng đêm tuyệt vọng… Tôi không còn hơi sức để nhỏ những

giọt nước mắt, muốn cựa quậy cũng khó, chân tay rệu rã như thể không còn thuộc về mình, cơ thể như bị rút gân lột da, chẳng khác nào Long Nữ bị

tuốt vảy trong truyền thuyết, thế nhưng trong lòng tôi hiểu rõ, trời

không hành tôi mà tất cả chỉ là số mệnh bắt tôi phải chịu đựng.

Khi lý trí dần hồi phục, tôi mới hay mình đã đánh mất điều gì. Tôi co quắp

nơi góc giường, tay vẫn siết chặt tấm chăn, trong lòng dâng trào nỗi

tuyệt vọng, chỉ nghĩ đến cái chết. Còn Mạc Thiệu Khiêm khoác áo bông vừa bước ra từ phòng tắm, hắn điềm nhiên nói với tôi:

- Tắm đi rồi hãy về, nhìn em thế này sẽ bị người ta nhận ra đấy.

Vẫn biết giết người đền mạng nhưng tôi chỉ muốn vơ đại thứ gì đó cốt giết

được hắn, tôi chỉ muốn giết hắn. Người tôi run lên, toan chộp chiếc đèn

đầu giường hoặc bất cứ thứ gì có thể đập vào hắn khi hắn tiến lại gần,

vậy mà hắn chỉ khom lưng, vỗ vỗ vào mặt tôi:

- Ngày mai nhớ đến đúng giờ, nếu không, em biết hậu quả là gì rồi đấy.

Tôi về nhà lúc nửa đêm, khi cậu mợ đã ngủ say, tôi dùng chìa khóa riêng, mở cửa vào nhà rồi bò lên gác, trùm chăn kín đầu, giấu đi những giọt nước

mắt đang mặc sức luôn rơi. Hôm sau, tôi nằm bẹp ở nhà cả ngày, viện cớ

không được khỏe khi mợ gõ cửa nhắc tôi đi gia sư cho con bé nọ.

Bên ngoài, tôi nghe thấy tiếng mợ oang oang xin lỗi người ta qua điện thoại:

- Ôi trời, thật không phải, nhưng con bé bị bệnh mất rồi. Con bé nhà tôi yếu ớt thế đấy, cứ bị cảm cúm là gượng dậy nổi…

Tôi chợt vỡ lẽ, thì ra đây là một cái bẫy, thậm chí nó đã được Mạc Thiệu

Khiêm dàn dựng từ trước. Hắn có quyền, có tiền, ngay cả lão bạn thân của cậu cũng cùng một giuộc với hắn.

Thứ Hai đầu tuần, tôi trở về

trường đi học mà lòng thấp thỏm không yên. Tôi cố gắng gạt chuyện này

sang một bên, không muốn cho cậu biết nên cũng không báo cảnh sát. Tôi

bấm bụng nghĩ, nếu những gì Mạc Thiệu Khiêm nói là đúng, vậy thì tôi

càng không thể lôi cậu vào được. Cứ coi như bị chó dại cắn một phát vậy, tôi ra sức an ủi mình, hãy coi như chưa từng xảy ra chuyện gì và trở về trường đi học như bình thường.

Học xong tiết buổi sáng, đến

trưa, tôi nhận được điện thoại của em họ khóc lóc nói cậu bị công an dẫn đi rồi, người ta nói cậu bị tình nghi có dính líu đến một vụ án tham

nhũng. Tôi cầm điện thoại mà tay run bần bật, hóa ra chuyện này là thật, Mạc Thiệu Khiêm không hề dọa tôi.

Sau khi gác máy, tôi gọi cho Mạc Thiệu Khiêm, nghe giọng hắn bình tĩnh như chưa từng xảy ra chuyện gì, hắn vẫn lịch sự hỏi tôi:

- Tối có thời gian cùng đi ăn cơm chứ?

Mạc Thiệu Khiêm là ác ma, một gã ác ma đích thực. Hắn ép tôi phải khuất

phục và thỏa mãn lòng tham vô độ của hắn. Tôi theo hắn bay đến một thành phố thuộc miền biển, ở đó, hắn có một căn biệt thự ngay sát mé biển và

nơi đó đã diễn ra cơn ác mộng lớn nhất đời tôi. Cho đến tận giờ phút

này, hễ thấy ti vi chiếu cảnh biển qua ô cửa sổ là tôi lại thấy khiếp

đảm. Từng đợt sóng tung bọt trắng xóa như đang chồm tới, chực quất tôi

thành trăm mảnh vụn vỡ, chính chúng nhắc tôi nhớ về những việc kinh

khủng nhất từng trải qua.

Khi chúng tôi trở về thì cậu đã bình