
g, phí hoài
tuổi xuân cho một người đàn ông không hề yêu mình, chẳng những vậy mà
còn u mê, cố chấp, không chịu tỉnh ngộ. Trước ngày sinh nhật của chị ấy, anh rể đặt một chiếc nhẫn kim cương hồng sáu carat, thậm chí còn giao
cho một cửa hàng kim hoàn nổi tiếng khảm nạm. Tình cờ chị anh gặp người
thiết kế ở cửa hàng ấy, người đó tưởng anh rể muốn tặng cho chị ấy nên
mới đưa chị ấy xem chiếc nhẫn vừa hoàn thành. Chị ấy khấp khởi mừng
thầm, cứ tưởng sau bao năm phấn đấu, tình hình đã khởi sắc, thậm chí còn vui mừng kể lại với anh. Sau đó, anh rể đến lấy chiếc nhẫn đã hoàn
thành nhưng mãi không thấy tặng chị ấy.
Tôi thấy lòng mình quặn
thắt, xót xa, tôi biết chiếc nhẫn khảm kim cương hồng được khảm nạm
giống một viên trứng chim cút lộng lẫy ấy. Ban đầu cứ đinh ninh nó là đá ruby, đâu biết lại là kim cương hồng. Mạc Thiệu Khiêm từng tặng tôi rất nhiều đồ trang sức, nhưng trước kia, tôi chẳng bao giờ để ý mà cứ cất
cả vào két sắt, lúc đi cũng không mang theo. Xưa nay, tình yêu vốn dĩ
hay mù quáng. Trong mắt thiên hạ, những gì Mạc Thiệu Khiêm làm đúng là
dại dột, tôi cũng thấy thế, rốt cuộc anh đang làm gì?
Mộ Chấn Phi chậm rãi nói:
- Anh chỉ mong chị mình gặp được một người coi chị ấy là châu báu quý giá nhất đời, người đó sẽ một lòng một dạ lo lắng cho chị ấy, che chở chị
ấy, yêu thương chị ấy, không để chị ấy phải chịu khổ sở.
Tôi
chợt nhớ lại lời Mộ Chấn Phi từng nói: “Nếu anh thực sự yêu ai đó, anh
sẽ mang lại hạnh phúc cho cô ấy, thà mình anh đau đến chết đi sống lại,
thà mình anh trọn đời nhớ cô ấy, nghĩ đến cô ấy là nghiến răng nghiến
lợi, thấy cô ấy là trong lòng khó chịu đau khổ, trọn đời yêu thương cô
ấy trong thầm lặng.”
Biết tìm đâu một người đàn ông như thế, hẳn họ đã tuyệt chủng từ lâu rồi.
Mộ Chấn Phi nhoẻn miệng cười:
- Những gì cần nói anh đều nói cả rồi, nghe nói giấy tờ du học của em
cũng không gặp trở ngại gì, anh nghĩ, tuy chuyện xảy ra hơi đường đột
nhưng chắc không ảnh hưởng gì đến việc em đi du học đâu, em cứ yên tâm.
Anh đứng dậy, để lại mình tôi ngồi ngốc trên ghế, giờ mới nhận ra anh ta
mặc đồng phục của trường. Đồng phục trường bên cạnh xấu vô cùng, vậy mà
khoác lên người anh ta lại đẹp ngời ngời, quả nhiên dáng dấp của một hot boy khác hẳn người thường. Chẳng hiểu cô gái nào mới đủ trình độ xứng
đôi với người con trai này, tôi nghĩ bụng, người nhà họ Mộ xuất sắc quá
cũng thật phiền. May mà bây giờ, sự phiền phức ấy chẳng liên quan gì đến tôi nữa rồi.
Tôi nói:
- Cám ơn anh!
Mộ Chấn Phi vẫn giữ vẻ lịch sự:
- Đừng khách sáo thế.
Tôi ngước mắt nhìn:
- Em có thể hỏi anh hai câu được không?
Khuôn mặt anh ta khuất dưới bóng liễu, lúc tỏ lúc mờ:
- Em hỏi đi.
- Có phải chính anh thuyết phục bác nhà, khuyên nhủ chị mình đừng làm to chuyện này không?
Anh ta gật đầu:
- Em đoán đúng rồi đấy, chính anh đã khuyên giải bố mình, cuối cùng cũng
thuyết phục được ông. Chuyện ra nông nỗi này, bản thân chị anh cũng phải chịu trách nhiệm rất lớn. Chị anh đã thiệt rồi, nhưng có người vì chị
ấy mà phải chịu hậu quả nghiêm trọng hơn, vì thế mọi việc nên dừng lại
thôi.
Tôi buông tiếng thở dài, đúng thế, đã đủ lắm rồi, tất cả mọi việc đáng lẽ phải kết thúc từ lâu rồi.
Anh ta hỏi tôi:
- Còn câu gì nữa nào?
Thực ra tôi cũng không định hỏi, nhưng nếu bây giờ không hỏi thì sau này chẳng còn cơ hội nữa.
- Lúc anh cầm điện thoại ném em, là anh cố ý hay vô tình vậy?
Vốn chẳng trông mong câu trả lời thành thực từ anh ta, vậy mà Mộ Chấn Phi lại thú nhận:
- Là anh cố ý đấy… Anh nghe có người gọi tên em, rồi lại thấy em lẫn
trong đám đông… Lúc đó, chị anh chưa biết sự tồn tại của em, nhưng anh
thì biết từ lâu rồi.
Tôi trố mắt nhìn anh, chợt buột miệng hỏi:
- Sao anh lại biết? Anh biết từ lúc nào?
Nụ cười rạng rỡ hiện trên khuôn mặt Mộ Chấn Phi:
- Em bảo chỉ hỏi có hai câu, anh đều trả lời cả rồi đấy.
Bóng lẻ bước phân vân
Hoan lạc vui vẻ mấy
Chia ly đau khổ đầy
Nhi nữ đeo chi mãi
Lời yêu theo mây bay
Tuyết chiều in núi ẩn
Bóng lẻ bước phân vân
Mộ ngư nhi
Tác giả: Nguyên Hiếu Vấn
(Ngô Hồ Anh Khôi dịch) Cuối cùng tôi vẫn xuất ngoại theo chương trình trao đổi lưu học sinh một năm như lịch trình đã định.
Phía công an dừng việc điều tra giữa chừng, bản án trở thành tranh chấp dân
sự, nhưng thực ra là dưới sự nỗ lực của luật sư đôi bên, phía cảnh sát
đành mắt nhắm mắt mở cho qua vụ án này. Anh luật sư họ Từ mà Duyệt Oánh
tìm hộ tôi quả là cao tay, nhờ anh ta mà lý lịch của tôi trong sạch như
mới. Phía nhà họ Mộ cũng không gây khó dễ, họ không hề đòi bồi thường
kinh tế, đúng như những gì Mộ Chấn Phi từng nói. Bên văn phòng khoa chỉ
yêu cầu tôi viết một bản tường trình giải thích rõ sự việc đã qua, sau
khi chứng minh tôi hoàn toàn vô can, trường lại tiếp tục giúp tôi hoàn
thành thủ tục du học.
Tình hình của Lâm Tư Nhàn đã dần ổn định
nhưng vẫn trong tình trạng hôn mê. Bác sĩ nói, có lẽ nửa tháng sau cô ấy mới tỉnh lại, nhưng cũng có khả năng sẽ nằm thế mãi mãi. Bố mẹ Lâm Tư
Nhàn ban đầu thì suy sụp nhưng về sau cũng quen dần, lúc tôi đến bệnh
viện