
ình như tôi
khuyên bọn họ đừng truyền chuyện này ra ngoài, sau đó, tôi gọi cho Tiêu
Sơn, bảo anh đến thăm Lâm Tư Nhàn ngay lập tức nhưng vừa móc điện thoại
ra thì chuông đổ réo rắt.
Mộ Vịnh Phi gọi điện hỏi tôi:
- Sao rồi, cô thấy hài lòng với món quà tôi tặng chứ?
Tôi không thể ngờ được đó lại là trò của chị ta, những chuyện táng tận
lương tâm này mà chị ta cũng bày ra được! Tôi run lên vì tức giận:
- Chính chị tung tin của Lâm Tư Nhàn lên mạng?
Nghe giọng điệu chị ta vô cùng sảng khoái.
- Chắc cô ta lại đi tự sát thêm lần nữa cho mà xen, lần này cho cô ta
chết luôn, mà có thế thì cô và Tiêu Sơn mới về được với nhau, tôi nghĩ
cho cô cũng chu đáo đó chứ? Hai người yêu nhau rồi, tôi cũng đỡ lo. Ai
bảo cô ta dám phản bội tôi, lúc nhận ảnh, cô ta còn thề thốt sẽ không
phản bội. Giờ ra nông nỗi này cũng đáng đời.
- Chị không sợ có báo ứng ư?
Đầu dây bên kia, Mộ Vịnh Phi bật cười giòn tan, đầy hứng khởi:
- Báo ứng ư? Tôi chẳng sợ, giờ đến lượt cô, tôi khuyên cô nên biết điều
một chút, khôn hồn thì đừng chống đối tôi, bằng không kết cục của cô còn thảm hơn Lâm Tư Nhàn nhiều đấy!
Chị ta cúp máy, tôi nghĩ sao
trên đời lại có loại người như thế? Ba năm nay, tôi luôn tự nhủ Mạc
Thiệu Khiêm là loài cầm thú trong lớp áo người, giờ mới biết, thì ra vẫn có loại người còn không bằng cầm thú.
Chị ta kiếm chuyện với
tôi bởi tôi có quan hệ với Mạc Thiệu Khiêm. Nhưng Lâm Tư Nhàn từng giúp
chị ta, giờ chị ta đối xử với Lâm Tư Nhàn như thế, khác nào nghiền chết
một con kiến.
Cuối cùng tôi đã hiểu nguyên nhân vì sao Mạc Thiệu Khiêm không thể yêu chị ta, chị ta đẹp mấy thì cũng chỉ là một con rắn
độc mà thôi.
Tôi lặn lội sang trường Lâm Tư Nhàn thì được biết
cô ấy đã làm đơn xin nghỉ học tạm thời để về nhà, tôi lấy điện thoại,
nhắn tin cho cô ấy, nhưng cứ gõ được một chữ lại xóa đi ngay, sửa tới
sửa lui, rốt cuộc chỉ gửi có một câu: “Tôi hy vọng mình mãi mãi là bạn
cậu.”
Lâm Tư Nhàn không trả lời tin nhắn, điện thoại của Tiêu
Sơn cũng chuyển sang chế độ hộp thư thoại khiến tôi có cảm giác chùn
lòng.
Tôi kể chuyện này với Duyệt Oánh rồi dặn dò:
- Cậu phải nhắc bố cậu nhớ cẩn thận kẻo mắc lừa mụ đàn bà này, chị ta quả thật quá đáng sợ.
Duyệt Oánh nghe xong cũng nghẹn họng, chỉ nói:
- Cứ tưởng gần đây, mấy kiểu lừa lọc tớ gặp trên thương trường đã đủ dã
man rồi, không ngờ chị ta còn độc địa đến thế. Mà cậu cũng phải cẩn
thận, có khi chị ta lại bày trò gì với cậu cũng nên, cứ nhanh chóng hoàn tất thủ tục xuất ngoại đi, đừng nhùng nhằng với chị ta nữa.
Trong lòng tôi luôn có cảm giác thấp thỏm không yên, nhưng toàn bộ quá trình
làm thủ tục diễn ra hết sức thuận lợi. Chỉ có điều, đêm nào tôi cũng mất ngủ. Trước kia, tôi ăn ngủ rất điều độ, giờ lại trằn trọc những mấy đêm liền. Đầu óc chẳng nghĩ ngợi chuyện gì mà mắt thì cứ mở thao láo, nhìn
đăm đăm lên trần nhà, rồi thức luôn tới sáng. Hôm nào tôi cũng bật dậy
trong tình trạng váng đầu hoa mắt, gắng gượng lắm mới đi học được, Duyệt Oánh sốt sắng hỏi:
- Cậu làm chuyện gì áy náy lương tâm để mất ngủ thế?
Tôi biết phải trả lời cô ấy thế nào đây? Tôi không làm chuyện gì trái với
lương tâm nhưng lúc nào cũng cảm thấy có áp lực nào đó khiến tôi ngột
ngạt.
Thỉnh thoảng tôi lại nhớ tới Mạc Thiệu Khiêm, quãng thời
gian ở bờ biển, anh cũng thường xuyên mất ngủ thế này, mỗi lần tôi giật
mình tỉnh giấc lại thấy anh chong mắt nhìn trần nhà, dường như luôn
trong tình trạng tỉnh táo. Giờ tôi mới nghiệm ra, mất ngủ khổ sở nhường
nào, đầu tôi như sắp nổ tung đến nơi, ngồi trên lớp nhưng không nghe lọt tai câu nào trong nội dung giảng bài của thầy, ngày nào đầu óc tôi cũng váng vất, dọc đường thì ngủ gà ngủ gật. Nhưng hễ đặt lưng xuống giường
là lại trằn trọc, người chưa từng mất ngủ không thể hiểu được sự giày vò này. Liên tục mấy đêm liền tôi chỉ nằm ngắm trần nhà, cảm tưởng mình
sắp phát điên.
Hôm hẹn phỏng vấn ở đại sứ quán, tôi vác theo hai bọng mắt thâm quầng, lúc trả lời cũng bối rối, suýt thì chẳng nói được
gì, không ngờ vẫn được cấp visa.
Đại sứ quán nằm trên một con
đường khá vắng lặng và rợp bóng mát, thoạt đầu tôi đoán đây là cây sơn
tra[1'>, sau nhìn kỹ mới nhận ra đó là cây hồng.
[1'>. Sơn tra:
còn có tên là cây chua chát, cây gan hay táo mèo, được dùng làm thuốc ở
cả phương Đông và phương Tây hàng chục thế kỷ qua. Hiện nó được dùng
rộng rãi tại nhiều nước châu Âu để trị bệnh tim mạch. Còn ở Việt Nam,
Trung Quốc, sơn tra là thuốc chữa các chứng về đường tiêu hóa.
Lần đầu tiên trong đời, tôi được thấy cây hồng ra hoa, bốn cánh hoa núp mình dưới tán lá, hóa ra chỉ nhỏ vậy thôi sao?
Tôi ngửa mặt, ngắm nhìn một lúc rất lâu, cho đến khi nghe thấy có tiếng người gọi sau lưng: “Đồng Tuyết!”
Giọng nói rất quen, ngoảnh đầu lại mới biết thì ra là Lâm Tư Nhàn.
Cô ấy mặc váy trắng, đứng dưới bóng mát của cây hồng, tóc búi cao, để lộ
khuôn mặt mịn màng xinh xắn, không son phấn mà vẫn toát lên nét đẹp yêu
kiều, hút hồn.
Bệnh thiếu ngủ trầm trọng khiến tôi lờ đờ nên lúc thấy cô ấy, tôi cứ nghệt mặt ra. Chớm hạ, nắng chiều rót qua nhữn