XtGem Forum catalog
Thiên Đường

Thiên Đường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326220

Bình chọn: 7.5.00/10/622 lượt.

trưa nay khiến hiệu suất làm việc của cô giảm thấp, hạng mục công việc được Tiểu Lộ nhắc nhở cô mới

nhớ ra, nếu không chúng cũng bị cô cho trôi lên chín tầng mây.

Lộ Nghiên gọi điện thoại cho mẹ nói là

hôm nay không về nhà. Cô đi chợ mua đồ ăn để nhét đầy cái tủ lạnh ở nhà. Lúc về đến nhà, cô đang muốn lấy thìa khóa mở cửa thì cửa đã mở rồi.

Trần Mặc Đông đứng bên trong cánh cửa nhìn ngắm Lộ Nghiên đang ra sức

xách hai túi đồ nặng, sau đó mới ung dung đón lấy.

Lộ Nghiên chỉ làm hai món chay đơn giản,

rất hợp ăn với cháo. Bình thường Trần Mặc Đông không kén ăn, chỉ cần đảm bảo sức khỏe, ít dầu mỡ, điều này rất hợp với nguyên tắc nấu ăn của Lộ

Nghiên, cũng là một trong số ít điểm chung của hai người.

“Mấy ngày nay em không ở đây à?”

“Vâng, vì em sợ rất nhiều thứ.”

“Chỉ vì sợ thôi à?”

“Cái cà vạt của anh chẳng phải không mang đi theo sao?”

“Anh về nhà rồi mới qua đó, em để ý thật tỉ mỉ đấy.”

“Chỉ là em thấy màu của cái cà vạt này rất hợp với một chiếc túi của em.”

Vài ngày không gặp nên buổi tối cả hai

người quấn lấy nhau. Sau cơn mãnh liệt, Trần Mặc Đông nằm sấp trên người Lộ Nghiên, Lộ Nghiên bị đè nên hơi khó thở, nhưng cô cũng không có sức

lực đẩy anh ra, cũng không còn sức để nói với anh rằng lúc này cô chỉ

muốn ngủ.

Lộ Nghiên cảm thấy trên người nhẹ nhõm,

ngay cả hô hấp cũng dễ dàng, sau đó ngực mình bỗng lạnh, cô mở mắt thấy

Trần Mặc Đông đang đeo cho cô một sợi dây chuyền. Sợi dây chuyền có hình cỏ bốn lá, từng phiến lá là một miếng ngọc xanh lục trong suốt, rất

tinh xảo.

Lộ Nghiên nhớ lại lần đầu tiên hai người ở cạnh nhau, Trần Mặc Đông đã tháo sợi dây chuyền trên cổ cô xuống. Sự do dự trong phút chốc của Lộ Nghiên như thể nếu sợi dây này mất đi, cô sẽ

không tồn tại nữa. Sợi dây ấy là do Thẩm Nham tự tay mài thanh sắt từng

chút một, sau đó được Lộ Nghiên mạ lớp màu cô thích nhất, làm thành một

thứ đồ trang sức. Tuy nó chỉ có một chữ Y (Y là chữ cái đầu trong tên của Thẩm Nham, vì “Nham” đọc là “yán”), nhưng lại là thứ đồ tồn tại trong kỷ niệm mấy năm của hai người, và thể hiện tương lai tốt đẹp của hai người. Vậy mà cuối cùng Lộ Nghiên vẫn để cho Trần Mặc Đông tháo nó xuống.

Trần Mặc Đông hôn cô. “Sau này đừng đeo sợi dây này nữa.”

“Ừm.” Lộ Nghiên khẽ trả lời.

“Tặng em quà mà em chẳng có chút biểu cảm nào cả.” Câu nói của Trần Mặc Đông kéo Lộ Nghiên ra khỏi kí ức.

“Không phải vừa nãy đã thể hiện rồi còn gì?”

“Đó là biểu cảm của anh, không phải của em.”

“Có khác biệt sao? Chuyện này đôi bên đều có lợi mà.”

Trần Mặc Đông lại leo lên người Lộ Nghiên, bên tai cô nghe thấy tiếng cười và hơi thở ấm áp của anh.

“Trần Mặc Đông, cảm ơn anh, em rất thích.”

Trần Mặc Đông chống người dậy, nhìn Lộ Nghiên, sau đó cúi đầu ngậm lấy đôi môi mọng đỏ của cô.

Trong phòng là một màn cảnh xuân yêu đương.

Trong lúc rảnh rỗi, Lộ Nghiên nhớ tới

cuộn băng Thẩm Tiếu gửi đến. Vốn dĩ Thẩm Tiếu định tới tham gia hôn lễ

của Lộ Nghiên và Trần Mặc Đông, Lộ Nghiên có ý khuyên cô không cần đặc

biệt như vậy, nhưng vẫn không biết nên mở miệng thế nào. Mà cuối cùng cô ấy cũng không tới, như thể xảy ra chuyện gì đột ngột, ngày hôm đó cô ấy chỉ gọi điện nói vài lời chúc phúc khuôn mẫu. Hai tuần sau hôn lễ, họ

nhận được quà và cuộn băng Thẩm Tiếu gửi, trong điện thoại cô ấy không

nhắc đến những thứ này, vì thế lúc nhận được Lộ Nghiên rất ngạc nhiên.

Quà tặng là một cặp gấu teddy mặc quần áo cô dâu chú rể, rất giống ngày tổ chức đám cưới họ mặc. Hai con gấu nhỏ

rất đáng yêu, được làm khá tinh tế. Lộ Nghiên đặt chúng ở trên giá cạnh

đầu giường phòng ngủ. Ngoài ra, quà tặng còn có một mặt dây chuyền, tuy

nói là mặt dây chuyền nhưng nhìn lại giống một chiếc nhẫn hơn, chỉ là có thêm một sợi dây nhỏ, mặt hình vương miện, xung quanh đính những viên

kim cương trong suốt, ở giữa có hạt kim cương hình trái tim, nhô lên hơi cao một chút.

Cuộn băng ấy, cô vẫn chưa kịp xem, ban

ngày đi làm, buổi tối lại bị Trần Mặc Đông triền miên quấn lấy gay gắt.

Bất luận Lộ Nghiên làm gì, chỉ cần Trần Mặc Đông không bận, cô chắc chắn sẽ bị anh lừa gạt lên giường, Lộ nghiên kháng nghị nhưng đều bị tàn

nhẫn bác bỏ. Điều này đã khiến Lộ Nghiên từng nghĩ rằng cơ thể bình

thường của mình thực sự có sức hấp dẫn lớn với Trần Mặc Đông. Nhưng

không lâu sau đó, Trần Mặc Đông bận tối mặt tối mũi, đến mức chuyện đó

với Lộ Nghiên cũng lực bất tòng tâm, chỉ khi nào có thời gian mà không

khống chế được dục vọng mới “dày vò” Lộ Nghiên một trận.

Trong cuộn băng, Thẩm Tiếu đã thay đổi

kiểu tóc, mái tóc thẳng đã biến thành cuộn sóng, hơi giống hồi Lộ Nghiên chưa cắt tóc, nhưng không dài hơn tóc cô là mấy. Thẩm Tiếu chúc mừng

cô, sau đó không biết sao lại chuyển sang nói tới những thí nghiệm của

mình, nói được một nửa, cánh cửa phía sau Thẩm Tiếu bị mở ra, Lộ Nghiên

thấy một nửa bên người của người đó xuất hiện, tinh thần cô bỗng có chút căng thẳng, cô nắm chặt chiếc điều khiển, tim đập rất nhanh. Lộ Nghiên

dần lấy lại tinh thần, cô phát hiện tất cả lại bình thường, cánh cửa

phía sau Thẩm Tiếu đã đóng, lúc này Thẩm Tiếu đ