
êu….Cô ấy rất tốt … tốt bụng……vô cùng…..”
Nói cô ấy khéo léo, biết nghe lời được không? Trần Mặc do dự, nói như vậy có làm cho bác gái cảm thấy mình rất bá đạo hay không?
“Hả?” Hà Nguyệt địch hơi cúi người về phía trước, vẻ mặt chăm chú lắng nghe.
“Là….Con cảm thấy Miêu Uyển, cô ấy thật sự rất tốt, khéo léo, nhu thuận.” Trần Mặc cố gắng bình tĩnh lại, dùng hết sức làm cho ánh mắt của mình nhìn thật chân thành, anh có cảm giác như mình là nghi phạm đang bị hỏi cung vậy.
Hà Nguyệt Địch cười rộ lên: “Cũng bởi vì như vậy sao? Cậu thích Miêu Uyển ở điểm nào? Nó không có điểm gì đặc biệt sao?”
Trần Mặc suy nghĩ nửa ngày mới nói ra được một câu: “Bánh cô ấy làm rất ngon.” Anh chợt phát hiện ra ưu điểm của cô thật khó mà nói hết được, người càng thân thiết với mình thì lại càng không nói rõ ra được, nếu như hỏi anh về bất kỳ một ai trong đội, anh có thể nhanh chóng mà nói hết ưu điểm, khuyết điểm của người đó, nhưng là cô, cô là Miêu Uyển, anh thật sự là nói không được.
Thích cô ấy ở điểm gì đây? Dịu dàng đáng yêu? Sẽ không làm anh khó xử? Vui vẻ lạc quan? Thế còn điểm đặc biệt thì sao???
“Thế còn khuyết điểm? Cậu cảm thấy Miêu Uyển có điểm gì không tốt?”
“Khuyết điểm…..” Trần Mặc cẩn thận nói: “Cô ấy không quá cố chấp…”
“Đó là khuyết điểm sao?” Hà Địch Nguyệt cảm thấy kinh ngạc.
“Con không hay nhận xét về người khác.” Trần Mặc giờ phút này vô cùng vô cùng hy vọng có thể đổi hồn với Lục Trăn, khua môi múa mép dọa cho mẹ vợ phải sửng sốt.
“Được rồi, như vậy …” Hà Nguyệt Địch cảm thấy thất bại mà bỏ qua cho Trần Mặc, còn Trần Mặc thì mặt không biến sắc mà thở phào một cái.
“Trần Mặc, cô nghĩ với tuổi của cậu bây giờ cũng đã đến lúc phải kết hôn rồi,” rốt cuộc cũng bắt đầu vào vấn đề chính, Hà Nguyệt Địch vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hai đứa con còn trẻ nói chuyện yêu đương, cô là trưởng bối cũng không thể can thiệp quá nhiều, hơn nữa tuổi của Miêu Uyển nhà chúng ta cũng nhỏ hơn cậu rất nhiều, cho nên kế tiếp cô phải nói với cậu một chuyện, có thể nó hơi thực tế, cậu cũng đừng nghĩ là cô ghét bỏ cậu, hay là không thích cậu, suy cho cùng thì cuộc sống thường ngày, luôn luôn phải đối mặt với những chuyện tương đối nhỏ nhặt.”
“Không sao đâu …” Trần Mặc vốn là muốn thân thiết hơn một chút gọi mẹ Miêu một tiếng dì, nhưng rốt cuộc anh cũng không gọi được thành tiếng.
“Kết hôn, chính là lập gia đình, nói đến nhà (gia), điều tương đối thực tế đó chính là vấn đề nhà cửa…”
“Vấn đề này cô không cần lo lắng đâu ạ, trong quân đội khi kết hôn sẽ được cấp một căn nhà, hai phòng ngủ một phòng khách, không phải là quá lớn nhưng con nghĩ cũng rất ấm áp.” Trần Mặc trước khi tới nhà họ Miêu đã được Thành Huy ném cho rất nhiều tư liệu cơ bản về hôn nhân, nói ra cảm thấy thật thuận miệng.
Hà Nguyệt Địch suy nghĩ một chút rồi nói: “Các cậu ở trong quân đội cũng có lúc phải chuyển nghề, nhà đó dù sao cũng là mượn, sẽ đến lúc phải trả lại, cho nên cô cảm thấy cậu cũng nên suy nghĩ một chút đến vấn đề nhà cửa?”
“Có thể.” Những vấn đề liên quan đến tiền bạc, Trần Mặc luôn rất thoải mái: “Nếu như cô không yêu cầu quá cao về vấn đề địa điểm, con nghĩ chuyện mua nhà sẽ không thành vấn đề!”
Hà Nguyệt Địch hỏi: “ Cậu có tiền riêng sao?”
“Tiền của con có lẽ còn đủ.”
“Như vậy dĩ nhiên cũng tốt.” Hà Nguyệt Địch lại nói: “Chỉ là cô cảm thấy, hai đứa đều là con một, chúng ta cũng đừng làm cái gì gọi là sính lễ hay của hồi môn, cái đó cũng không cần thiết lắm, hai nhà chúng ta cùng hợp lại mua cho vợ chồng son một căn nhà, như vậy cuộc sống sinh hoạt của hai đứa sau này cũng bớt được một chút gánh nặng, cô chú cũng chỉ vì hai đứa mà suy nghĩ thôi, cậu cảm thấy như vậy có được không?”
Trần Mặc lúc mới bắt đầu nghe không rõ, chờ sau khi anh phản ứng kịp thì chợt cảm thấy Lục Trăn nói không sai, anh đại khái cũng giống như đụng phải trăm năm khó gặp vận cứt chó, anh vội vã nói không cần, không cần đâu ạ, con thật sự có thể tự mua được, cô chú không cần phải lo lắng đâu ạ. Hà Nguyệt Địch giơ tay ngăn anh lại, vẻ mặt trịnh trọng hoàn toàn là thái độ của mẹ vợ nhìn con rể, bà nói thật ra thì khi Miêu Uyển kể về cậu, cô cũng không đồng ý lắm. Trần Mặc lập tức im lặng nghe mẹ Miêu nói, nhưng mà….
Hà Nguyệt Địch nói cha mẹ nào cũng vậy thôi, đều lo lắng con gái mình phải chịu thua thiệt, tuổi của cậu lại lớn hơn tuổi Miêu Uyển không ít, ngoài xã hội chuyện như vậy cũng không phải là hiếm thấy, nhưng đứa nhỏ này lại vì cậu mà không để tâm, bị người ta ức hiếp cũng không biết. Hơn nữa Tây An lại xa như vậy, nói thật là cô chú cũng không muốn gả con bé đi xa như thế, dù sao thì cuộc sống ở đó cũng không giống như ở đây.
Trần Mặc trong lòng lo lắng thấp thỏm, anh nói vâng, cũng là….
Hà Nguyệt Địch mỉm cười, vỗ vỗ bờ vai anh, nói, đó chỉ là mong muốn của các bậc cha mẹ như chúng ta, quan trọng là trong lòng con bé thích ai. Lần trước hai đứa chia tay, con bé nói với cô là nó không sao, nhưng cô là mẹ, cô có thể nhìn ra con bé không vui. Thật ra thì cô với cậu cũng không quen biết, cô đối xử tốt với cậu như vậy, cũng không làm khó dễ cậu, chính là hi