
n theo bóng dáng của cô, nhìn cô mở cửa, chậm rãi tiêu sái đi ra ngoài.
Chỉ là trong nháy mắt, cửa lại đột nhiên bị đẩy ra, cô lại một lần nữa xuất hiện ở trước cửa, lặng lẽ nhìn hắn.
Tim đập mạnh, giờ phút này tốc độ lại bắt đầu nhanh hơn, hắn nhìn cô, chỉ có thể nhìn cô, hô hấp cơ hồ đều bị ngưng trệ.
Sau đó, hắn thấy bên môi cô nhẹ nhàng nở ra một nụ cười, dần dần, đôi mắt hổ phách kia tràn ngập ánh sáng.
"Hẹn gặp lại". Cô nói, cười đến xán lạn như vậy, đẹp, đẹp đến nỗi tâm hắn cũng đau đớn.
Hẹn gặp lại.
Hắn nghe thấy tiếng bước chân rời đi của cô, ở trong lòng chậm rãi nói với chính mình.
Khi gặp lại, cô sẽ không còn là Thích của trước kia, Thích của hắn.
"Lý tiên sinh, máy tính tôi đã thu dọn xong rồi, số liệu vẫn có thể trở lại như cũ".
Hắn gật đầu, mỏi mệt tựa vào trên ghế.
Máy tính nát, số liệu còn có thể khôi phục, vậy trái tim vỡ vụn của hắn, phải làm sao bây giờ?
"Ánh mắt ngài— sao lại đỏ như vậy?" Thư ký nhìn hắn, chần chờ hỏi.
"Không có việc gì", hắn lạnh nhạt lên tiếng, xoay ghế dựa nhìn về phía cửa sổ sát đất, "Nhìn màn hình máy tính quá lâu".
"Đây là lễ phục biểu diễn của đêm nay, họ mang đến cho em".
David dặn dò người trợ lý đem quần áo treo lên, ngồi xuống bên cạnh
Thích.
"Anh không đi Thượng Hải sao?". Lười biếng quét mắt anh ta một cái,
trong đôi mắt Thích hiện lên tia trào phúng, "Hôn lễ của người bạn tri
kỷ anh không muốn tham dự sao?"
David có chút xấu hổ nhìn cô, bất đắc dĩ cười: "Em đối với anh mà nói quan trọng hơn"
"Ồ", Thích thản nhiên lên tiếng, tay từng chút từng chút một khẽ lay lay vạt áo.
Váy lụa thuần trắng, vạt rũ không vai, phía trên cổ có một vòng đai
mảnh ôm gọn, thiết kế rất đơn giản, nhưng tinh xảo đến nỗi người khác
phải nín thở.
Có lẽ trong lòng cha cô, cô cũng giống như bộ váy này, đơn thuần mà
quý giá, chỉ có bản thân cô biết, tâm hồn cô từ lâu đã không còn thuần
mỹ như trước.
"Sau buổi biểu diễn lần này, em sẽ nghỉ".
David ngẩn ra, lập tức gật đầu.
"Cám ơn". Thích khách khí mỉm cười với anh ta, đứng lên đi về phía cửa sổ, nhìn về phía hoàng hôn bên ngoài.
Bầu trời mùa đông vào ban đêm, băng lam mà trong suốt, tựa như
đêmLaplandnăm đó. Con người ta có đôi lúc, rất muốn cao chạy xa bay,
nhưng rốt cục vẫn trở về điểm xuất phát.
David nhìn cô gái đứng lặng người ở phía cửa sổ, ánh mắt che giấu sự lo lắng.
Lúc mới gặp, đầu của cô mới chỉ cao đến thắt lưng của anh. Một tiểu
công chúa bị người ta nuông chìu thành hư, thông minh đáng yêu,nhưng lại tùy hứng cố chấp, liều lĩnh vọt tới trước xe anh, anh còn chưa kịp lấy
lại tinh thần, đã thấy cô bị Lý Kiều mắng một trận. Một Lý Kiều dữ dằn
như vậy làm cho anh cảm thấy kinh sợ, mà "cô bé nhỏ" dám làm mặt hung ác đối xử với Lý Kiều kia lại càng làm cho anh mở rộng tầm mắt.
Nhiều năm như vậy, sớm đã quen với việc cô bám riết không tha Lý
Kiều, cho nên khi nhìn thấy bộ dạng trầm mặc tiêu cực của cô, ngược lại
lại làm cho anh cảm thấy không an tâm.
Kỳ thật, người không an tâm, nào chỉ có một mình anh?
"Cậu ta ~~ kì thật rất lo lắng cho em". Trong lúc do dự, suy nghĩ chợt thoát ra khỏi miệng.
Thích không quay đầu, thậm chí ngay cả mí mắt cũng chưa nâng một
chút, chỉ lạnh lùng nói: "Em đi thay quần áo, thời gian cũng không còn
nhiều"
Lo lắng?
Thích cười nhạo, đóng sầm cửa phòng thay quần áo lại.
Hắn lo lắng thì có ích lợi gì? Cô cần hắn lo lắng làm cái gì? Lấy sự
lo lắng đó biến thành bức tranh treo lên trên tường ngắm làm kỷ niệm
sao?
Tôi không yêu cô.
Thanh âm tuyệt tình của hắn vẫn như cũ vang lên bên tai, cũng như tư
thái ruồng bỏ của hắn, cho tới bây giờ cũng không có một phần do dự.
Hận hắn sao? Cô nhìn chính mình trong gương, ánh mắt đỏ vẫn kiên
cường không chịu thua kém. Ngày ấy, cô đã rõ ràng cười và nói với hắn
câu tạm biệt.
Có lẽ là thấy mình có lỗi, trong ánh mắt hắn nhìn cô lần cuối cùng
kia, dường như cất giấu những cảm xúc mà cô không thể hiểu, bi thương,
bất đắc dĩ, đau đớn, ảo não, không từ bỏ?
A ha, không từ bỏ? Nếu hắn thực sự luyến tiếc, sao lại xoay người trốn đi rất xa?
Cô biết thành phố kia. Theo lời bà nội nói lúc trước, đã biết nơi đó
có bao nhiêu năm xa hoa trụy lạc, ngợp trong vàng son. Cách bờ sông
Hoàng Phổ mười dặm là một đô thị có nhiều người nước ngoài ở, lầu cao
vững chãi khung cảnh thái bình, cho dù là một người dân địa phương mắt
xanh tóc vàng ở nước Anh cũng có thể đôi mắt tỏa sáng thốt ra hai từ,
Thượng Hải.
Tốt lắm —— làm một cái hôn lễ mà chạy xa như vậy, là sợ cô nhiệt huyết sôi trào mà phá hỏng sao?
Cha đã nói, nếu không thể buông tay, vậy nhất định phải có được.
Mà lúc này đây, cô thật sự là muốn từ bỏ, bởi vì cô hoàn toàn hiểu
được, trên đời có một số việc, không phải cứ muốn là có thể làm được,
rất nhiều thời điểm, cố chấp sẽ chỉ mang đến kết cục đau buồn cho con
người.
Hôm nay sau khi cách xa hai tháng, chính là hôn lễ của hắn, giờ phút
này là sáu giờ mười phút tối tính theo giờ Luân Đôn, múi giờ số tám. Đến tận lúc này, người đàn ông kia đã thực sự có năng lực làm cho cô hoàn
toàn mất hết hy vọng.
Nhưng, cô