
…vũ vô kiềm toả năng lưu khách.
Sắc bất ba đào dị nịch nhân…
Trong tay giữ lấy thanh đoản kiếm, mắt nàng nhắm lại cảm nhận mưa đang phất phất ngoài cỗ xe ngựa đưa nàng băng qua vùng thảo nguyên đầy cỏ rộng lớn.
Nơi đây có khí có chất, người người tinh anh, thân thể hùng dũng, mưu lược hơn người khiến cho biên giới bao năm nay luôn nhập chìm trong mối an nguy.
Nay với trọng trách được giao, nàng cảm thấy trên vai mang theo một gánh nặng không thể tả khi xuất giá.
Vì phụ hoàng, vì cả giang sơn Kỳ Mạc, toàn bộ dân tộc nàng đều trông chờ vào chính nàng cùng thanh đoản kiếm này kết liễu sinh mệnh tên đại vương ác bá đó.
Nữ nhân xuất giá có một lần trong đời có ai như nàng vừa phải lấy người mình không biết mặt lại còn phải giết chết tân lang của mình theo mệnh lệnh.
Sở Doanh lo mình không đủ sức giết chết người đó. Nếu tính toán sai, thích sát không thành sự việc sẽ hỗn loạn hơn cả bây giờ. Chính vì thế nàng đang cố kiềm chế cơn run rẩy trong lòng lại.
Đến đoạn sông nghỉ chân, mưa phùn mùa xuân trên thảo nguyên đã qua mọi người nghỉ ngơi trước khi đi tiếp chặn cuối đến đại bình nguyên, trung tâm các bộ lạc phương bắc Liên Khiết.
- Công chúa dùng chút nước đi ạh! - A Xuân, tì nữ thân cận của nàng dâng nước thì nàng hỏi khẽ.
- Sắp đến nơi chưa?
- Nô tì nghe nói vượt sông, băng thêm bình nguyên chút nữa là sẽ đến rồi công chúa!
Sở Doanh nghe thế uống chút nước, tay vén nhẹ lụa che nhìn ra bên ngoài. Trời vừa mưa xong, không khí càng thêm tươi mát mùi cỏ non dễ chịu. Trước mắt nàng là cả vùng đất bao la xanh tận các dãy núi hùng vĩ phía xa.
Nơi bao la rộng lớn này sẽ là nơi nàng phải ở đến kết thúc cuộc đời này sao?
Bọn lính và tướng quân hộ giá đang ngồi nghỉ đều ngẩn ngơ nhìn công chúa. Dung nhan mỹ lệ thanh tú tựa nhật nguyệt hài hoà. Mày liễu cùng thuỷ mâu đen lấy trong vắt như tĩnh hồ ngày thu, thêm chóp mũi nhỏ nhỏ cùng chiếc môi hồng hồng mộng mộng xinh xắn. Công chúa đẹp tự nhiên không nhàm chán, nhìn mãi càng thấy cuốn hút hơn.
Đúng như lời đồn, Thập Tam công chúa Kỳ Mạc là bậc mỹ nhân khuynh thành ai nhìn cũng đem lòng ái mộ. Nhưng nay nàng hồng nhan bạc mệnh phải vì hoà ước liên bang sang làm vương phi của đại vương Liên Khiết nổi tiếng khát máu, tàn độc làm người người tiếc nuối.
Thấy bị nhìn, nàng xoay qua thấy vị tướng quân trẻ vẫn to gan nhìn mình nên chỉ phất màn lụa xuống, mắt lại nhìn đoản đao nhỏ trong tay. Giờ nàng có thể ngồi yên ả uống nước nhưng đến nơi không biết sẽ phải ra sao đây?
Bỗng một mũi tên bắn xuyên găm sâu qua thành xe làm nàng cùng tì nữ hốt hoảng. Sở Doanh có chút bình tĩnh hơn ôm A Xuân nghe tiếng lính la và khua kiếm.
Khi tấm mạn che bị chém toạt, một gã nam nhân thân hình to lớn gần hai trượng ở trần, tóc để bím phía sau, mặt râu ria xuề xoà bặm trợn. Hắn nhìn ngay nàng mặc áo lụa đỏ mà cười phá lên …
- Haha… công chúa Kỳ Mạc đúng là không sai lời đồn đãi. Đẹp thế này thì nên làm vương phi của ta mới đúng!
Bị níu lấy đột ngột, Sở Doanh hoảng sợ cố chống cự. A Xuân thấy vậy vội cầm bình trà còn nóng đập lên đầu gã man di đó nhưng chẳng khiến hắn si suyển dẫu chỉ một chút. Gã ta tát lại khiến cô tì nữ trào máu văng xa cả trượng sau đó nhanh chóng bắt lấy Sở Doanh.
Mắt thấy tì nữ thân của mình như thế nàng có muốn lại xem sống chết cũng không xong, ra sức chống cự hoảng loạn…
- Thả ta ra! - Nàng bị vác lên cố gắng vùng vẫy.
- Haha…ta có công chúa rồi!
Gã đó đang cười chiến thắng thì trào huyết miệng, nghe nhói sau lưng. Sở Doanh run run thấy máu của gã ta tuôn theo đoản đao mình vừa đâm tới. Vì quá đau, gã ta hất nàng té xuống nền đất ẩm thấp.
Sở Doanh gắng gượng vực dậy, áo lụa đỏ bê bết bùn đất, cả người nàng cư nhiên rất sợ nhìn gã man di đó điên lên nhìn mình. Nàng cứ tưởng mình chết ngay lúc đó rồi khi hắn giáng cao cây chuỳ to lớn, may thay tướng quân cần mãnh đao đến cứu…
- Hạ thần hộ giá chậm trễ! Công chúa hãy chạy trước đến nơi an toàn đi!
Sở Doanh cố đứng lên nhìn tướng quân giao đấu với gã to lớn rồi sau đó cuồng chân chạy đi. Xung quanh lính cũng cố sức chặn đánh bọn người từ đâu xuất hiện này.
Trên tay nàng còn cầm đoản đao đầy máu, cố sức chạy nhanh khỏi đó thì mắt thấy phía trước thẳng đến cả một đoàn người cưỡi ngựa. Chân nàng vì thế chùn bước sợ đó lại là những người muốn hại mình.
Song họ từ xa thấy loạn phía trước không ngần ngại đồng loạt rút cung tên bắn tới. Nàng hụp đầu xuống tránh trận mưa tên xối xả giết từ bọn người man di cho đến cả lính hộ giá của nàng không chừa một ai.
Nàng còn chưa nhận thức chuyện này là do ai do đâu sao lại nhắm đến mình thì một người nghiêng qua bên ngựa bắt lấy kéo nàng lên ngựa.
Nam nhân người bộ lạc cao lớn nhưng không đủ to để so sánh với gã man di ban nảy. Sở Doanh liều mình vùng vẩy thì hắn nhìn xuống nàng.
Hắn có gương mặt khác biệt với đôi chân mày rậm đều, mắt sâu màu xám vàng, mũi cao thẳng tắp, môi mỏng cân đối đang cười nhẹ tỏ ra thích thú.
Hắn ta thật sự đẹp đúng nét người bộ tộc phương bắc này…
- Công chúa của ta can đảm thật!
- Ngươi là ai?
Hắn chỉ nhếch môi cười không trả lời c