
p ngủ say, ngẫu nhiên
nghe tên ngu xuẩn đó mắng ta vô dụng, cũng chỉ cười một tiếng cho qua mà không
so đo.
Người ta nói danh kiếm như mỹ
nhân, được nhiều người yêu thích. Ta sống mấy trăm năm, bị tranh đến đoạt đi đã
sớm lạnh nhạt. Nhưng lần này không giống, đến đoạt ta là một cô gái trẻ tuổi.
Tay nàng khô ráo ổn định mà có lực, khi nàng chạm đến ta, ta kìm lòng không
được cảm thấy hưng phấn. Có lẽ cách nói này nghe qua có chút đáng khinh, nhưng
đây thật là một loại cảm giác hạnh phúc. Ở trong tay nàng ta có được cơ hội
giao thủ cùng Trạm Lư xếp hạng bảy. Đáng tiếc chủ nhân Trạm Lư bản thân thực
lực không được tốt lắm, không thể kích phát tất cả tiềm chất của ta. Ta không
khỏi thay Trạm Lư tiếc hận. Hắn rõ ràng đã bị loài người giáo hóa, tin tưởng
những lời vô nghĩa cái gì mà người nhân từ vô địch, mới chọn một mặt hàng nhị
lưu như vậy, thật sự là lãng phí một cách vô ích ưu thế có thể tự mình chọn chủ
của hắn.
Chủ nhân mới của ta là một
thích khách, vốn tưởng rằng đi theo nàng có thể đại triển kế hoạch lớn, kết quả
nàng lại sớm gả cho người, thật sự là lãng phí tuổi thanh xuân tốt đẹp. May mà,
nàng vẫn chưa đem ta đem gác xó. Ta mỗi ngày đi theo nàng, trên kim đỉnh Sùng
Diêu Đài đón gió. Khi nắng sớm chiếu rọi trên người ta, ta không khỏi thoải mái
mà phát ra tiếng rồng ngâm, đây là khoảnh khắc hào quang vạn trượng thuộc về
ta.
Chủ nhân của ta thường cùng
trượng phu nàng ra ngoài du sơn ngoạn thủy, ta tự nhiên cũng được đi theo. Ngẫu
nhiên gặp gỡ bọn đạo chích, không cần hai người ra mặt, Lục Vân tiểu nha đầu
này tùy tay liền đuổi rồi. Lúc này thuận tiện sáp một câu ngoài đề, Lục Vân nha
đầu cái gì cũng tốt, chỉ là ánh mắt không tốt, không ngờ lại bị tên Đường Nhân
bộ khoái đầu gỗ miệng đầy chính nghĩa đạo đức này lừa đi. Hai người mỗi khi ở
trước mặt ta đều khiến ta đau đầu, thật sự là một đôi hoan hỉ oan gia.
Trở lại chuyện chính. Có một
lần, ta đi theo chủ nhân đến suối Hồ Điệp kỉ niệm tròn một năm ngày thành thân,
trên đường gặp phương trượng chùa Thiếu Lâm Minh Tế. Lão lừa ngốc này nói chủ
nhân ta sát nghiệt quá nặng, muốn độ nàng xuất gia. Ta vẫn nghĩ rằng hòa thượng
tâm lý biến thái không quen nhìn người khác yêu đương, muốn dùng tất cả biện
pháp để chia rẽ như Pháp Hải (Pháp Hải
trong Thanh Xà Bạch Xà ấy) chỉ là truyền thuyết, không nghĩ tới là có thật.
Một hòa thượng muốn một nữ tử xuất gia, thật là quái dị, có thể thấy được không
phải kẻ an phận thủ thường. Nếu đối phương không phân rõ phải trái, chúng ta
chỉ có thể dùng bạo lực giải quyết. Trận chiến ấy trời đất biến sắc. Cuối cùng
Minh Tế thua, thua trong tay một hậu sinh vãn bối, sắc mặt hắn vô cùng không
tốt, cái đầu vốn trơn bóng cũng ảm đạm không ít. Chủ nhân ta một trận thành
danh, ta tự nhiên cũng có vinh quang.
Nhưng nổi danh cũng có tác dụng
phụ, ta sống một bó to tuổi, đối với điểm này đã có nhận thức sâu sắc. Quả
nhiên, sau lại thường xuyên có kẻ ăn no không có chuyện gì làm lên Đường Môn
khiêu chiến, ý đồ đả bại chủ nhân của ta để nổi danh thiên hạ. Trong đó phần
lớn là đám thanh niên đệ tử xuất thân danh môn chính phái, mắt mọc trên đỉnh
đầu. Những người đó dưới tay chủ nhân ta căn bản không có sức chống cự, chủ
nhân cũng không chịu đựng bọn quấy nhiễu này. Trượng phu của nàng liền vì nàng
tạo một ngõ người gỗ, bên trong tất cả đều là người máy, hung hăng đuổi đi một
đám không biết tự lượng sức. Sau lại chùa Thiếu Lâm kiện chúng ta xâm phạm bản
quyền, cứng rắn nói người gỗ là độc quyền của bọn họ, kỳ thật là muốn lấy được
kĩ thuật quan trọng mà chúng ta tự nghiên cứu ra. Vì thế lại dẫn phát một hồi
kiện cáo dựa vào vũ lực để giải quyết. Chủ nhân mang theo ta đại phá Thập Bát
La Hán trận của Thiếu Lâm Tự, từ nay về sau danh chấn giang hồ. Việc này bàn
sau, tạm thời không nhắc tới.
Theo lý thuyết, đi theo một chủ
nhân như vậy ta nên thấy đủ, nhưng có một chuyện khiến ta thực bối rối. Mọi
người nói anh hùng cứu mỹ nhân, chủ nhân của ta lại thường phải đánh chạy các
loại mỹ nhân giang hồ mơ ước sắc đẹp của trượng phu nàng. Nghĩ coi Thừa Ảnh ta,
nay nhờ phúc của chủ nhân, đã xếp trên lão huynh Trạm Lư, lại phải chịu sỉ nhục
làm chút chuyện tranh giành tình nhân. Hơn nữa việc này còn viết trong
mặt mũi. Kỳ thật ta cũng hiểu được, chủ nhân vốn không nhỏ nhen mà động thủ với
đám mỹ nhân nũng nịu này. Nàng giống như đùa giỡn cắt tóc mỹ nhân, hoặc là cắt
chéo áo mỹ nhân, dỗ Đường Đường của nàng vui vẻ. Có thể thấy được địa vị của ta
trong cảm nhận nàng kém xa Đường Đường của nàng. Ta đường đường là một thế hệ
danh kiếm, lại suy bại đến nước này, làm sao mà chịu nổi...
Phiên ngoại Cố An
Ta vốn tưởng rằng có thể cùng
nàng xem sân vắng hoa rơi, mặt trời mọc mặt trời lặn, nghe tiếng chim hót suối
chảy, sóng biển vỗ về cả đời. Ta vốn tưởng rằng có thể nắm tay nàng đi qua mỗi
sớm chiều. Thẳng đến một khắc kia, ta mới biết được, một đời này thật sự quá
ngắn quá ngắn. Ta không kịp thổi tiêu cho nàng, không kịp