
ình báo mà đối phương muốn biết.
"Cái gì!" Dù Lâm Sâm
định lực hơn người, cũng không ngăn được kinh hô ra tiếng. Tổ chức bán đứng hai
người bọn họ cho Sở Hoài Khanh, mà Sở Hoài Khanh tự thân xuất mã, để trả thù
giết cha. Hắn theo bản năng nắm chặt chuôi kiếm không rời, tay nổi gân xanh,
phẫn hận cực độ.
"Lần này đuổi bắt các
huynh, ba mươi lăm người đứng đầu bảng đều đến đây."
"Còn có đường chủ phân
đường kinh thành Lão Tử." Võ công của Lão Tử so với bất kì kẻ nào trong
bọn họ hẳn là đều cao hơn, từ hắn ra tay, hợp tình hợp lý. Nghe nói như thế,
Mạc Hi liền thông suốt. Nàng từng gặp mặt Lão Tử một lần, lúc phân đường Kim
Lăng khai trương Lão Tử từng xuôi nam thị sát nghiệp vụ. Trên đường đi nàng đã
phỏng đoán, người đánh xe có lẽ biết nàng, hơn nữa sợ bị nàng nhận ra. Nếu
không phải thế, đối phương sẽ không kiêng kị nàng, sợ nàng gây bất lợi cho Sở
Hoài Khanh, nên lúc nào cũng ở bên cạnh, đảm bảo an toàn. Nhưng dọc đường đi,
lộ trình chỉ trăm dặm, hắn một lần cũng không xuất hiện trước mặt nàng. Lão Tử
vốn là đường chủ phân đường kinh thành, đồng hành cùng chấp sự, thiên kinh địa
nghĩa, không cần giấu giếm người khác. Nhưng Lão Tử đứng đầu một đường, sao lại
phải đánh xe cho chấp sự? Cho dù giải thích là do việc gấp nên phải thế, chỉ sợ
Mạc Hi cũng sẽ từ thái độ Lão Tử đối với Sở Hoài Khanh nhìn ra manh mối. Hơn
nữa cũng phù hợp với suy đoán của nàng ngay từ đầu: trong đoàn người này có
đồng nghiệp của mình. Nếu không phải Sở Hoài Khanh, Tử Thù lại không có võ
công, chỉ còn Lão Tử. Sở Hoài Khanh nói với nàng gia bộc bẩm báo mới biết được
thân phận nàng một nửa là thật. Về phần mời nàng đi cùng xe hẳn là chủ ý của Sở
Hoài Khanh, Lão Tử không thể phản đối. Đáng tiếc giấu đầu hở đuôi bản thân cũng
là một loại sơ hở.
"Nhiệm vụ cuối cùng của
hai người là gì?" Mạc Hi nhắc nhở.
Lúc này Lâm Sâm đã ý thức được
người đồng nghiệp dung mạo tầm thường trước mắt này có lẽ thật sự có thể thay
mình giải đáp câu hỏi tại sao lại liên tiếp bị đuổi giết, vì thế không giữ lại
chút gì, bắt đầu tự thuật: "Nhiệm vụ gần đây nhất ta nhận là giết một
thương nhân ở kinh thành, gia đình chuyên cung cấp trâm hoa cho các nương nương
trong cung dùng, không có gì đặc biệt." Có lẽ là đột nhiên nhớ tới cái gì,
Lâm Sâm nói tiếp: "Nhưng A Hạo lại tiếp một vụ mua bán lớn, ám sát thất
hoàng tử đương triều, Đoan vương gia, Lý Kỳ. Cậu ấy đều là vì ta. Hai chúng ta
đều muốn gạt đối phương làm một vụ lớn, sau đó chậu vàng rửa tay song song quy
ẩn." Ngữ khí của hắn dần lộ ra một tia bi thương.
"Thất bại? Huynh ấy có nói
cho huynh nghe tình hình lúc đó không?" Nếu ám sát thành công, chuyện lớn
như vậy, sẽ không thể không có một chút động tĩnh nào.
"Lúc ấy ta thấy cậu ấy để
lại lời nhắn cho ta, sắp điên lên, lại không biết nơi động thủ. Chờ ta đuổi
tới, cậu ấy đang đấu cùng một cao thủ của đối phương, đã có chút duy trì không
được. Lại không nói đến còn có hai tốp cung thủ, trên cao nhìn xuống, thay
phiên bắn. Cầm tặc trước cầm vương, ta chỉ có thể xuất kỳ bất ý, ra tay với
Đoan vương, đáng tiếc hắn chỉ bị thương, không thể bắt được. Nhưng cuối cùng đã
giải vây được cho A Hạo. Chúng ta liên thủ khổ chiến rất lâu mới mở được đường
máu." Hắn ngừng lại một chút, giọng căm hận nói: "Sau đó tiểu Hạo nhớ
lại, đối phương tựa hồ sớm có chuẩn bị. Thời gian địa điểm động thủ đều là
người mua quyết định. Việc khác không nói, cung tiễn thủ căn bản đã sớm mai
phục. Không biết vì sao tin tức đã lộ ra ngoài." Chuyện liên quan đến Ngô
Hạo, Lâm Sâm hiển nhiên có chút kích động, tốc độ nói cũng nhanh hơn không ít.
"Lúc Ngô Hạo tiếp vụ mua
bán này huynh có ở đó không?"
"Không có." Lâm Sâm
trả lời rất quyết đoán.
"Vậy tại sao huynh xếp
hạng trước huynh ấy, lại không chọn vụ lớn này, chẳng lẽ còn có việc tiền thù
lao cao hơn nữa?"
Lâm Sâm trầm ngâm một chút, đắm
chìm trong ký ức, giờ phút này hắn dưới sự dẫn đường của Mạc Hi cũng dần dần
thấy được manh mối, khôi phục tỉnh táo, khẳng định: "Không có, trong sổ họ
đưa cho ta không có vụ này. Tiểu Hạo nói giá trị vụ mua bán này là năm vạn
lượng bạc, nhưng trong sổ của ta giá cao nhất chỉ có hai vạn, chính là phú
thương kia."
Mạc Hi cười lạnh một tiếng,
nói: "Không ai để lộ tin tức. Đây vốn là trò hay do Đoan vương tự mình an
bài."
Lâm Sâm quá mức lợi hại, Đoan
vương sợ lộng xảo thành chuyên (biến khéo thành vụng), liền bỏ qua hắn, đem vụ
mua bán này đưa đến tay Ngô Hạo. Xem ra tổ chức cùng Đoan vương đã sớm cấu kết,
nếu không người ngoài tuyệt không có khả năng động tay chân trong sổ nhiệm vụ.
Về phần không tìm thích khách có thứ hạng thấp nhận vụ này, sợ là vì nếu thích
khách đến là phế vật, không thể tin được, vở kịch tự biên tự diễn này liền vô
ích. Về phần vì sao phải thủ tín, chỉ sợ có liên quan tới những sổ sách này.
Duệ vương nắm được nhược điểm của Đoan vương, Đoan vương muốn tẩy trắng mình,
việc làm thông minh nhất không phải là đánh trống minh oan, như vậy chỉ càng
bôi càng đen. Chỉ có cách nhập đề, tạo cho hoàng đế ấn tượng là Duệ vương m