
át sau, ánh mắt
Mạc Hi liền trở lại trên sách, bỗng nhiên một quyển sách da nhỏ màu xám thu hút
sự chú ý của nàng, trên gáy sách viết một chữ "nước" tượng hình. Rút
ra xem kĩ, trên trang bìa của sách viết:
lộ."
Mạc Hi nhanh chóng lật xem,
càng xem ánh mắt càng sáng. Nói đơn giản bản
người tu tập không nhất định phải nằm, trong lúc thả lỏng, dùng ý niệm tản ra
làn da quanh thân, từng bước làm nhỏ lỗ chân lông, dựa theo đó mà mở. Như sương
mù tưới đất, những lời này là nói quá trình thở bằng phổi làm da mượt mà. Mà
làn da cũng có thể thở thay phổi. Khi phổi và da hợp chung làm một, miệng mũi
dần ngừng hô hấp, lỗ chân lông mở hết, mạch yếu đến không thể thăm dò, giống
như đã chết. Tức là tiến nhập một loại cảnh giới "thai thở", vì thế
có thể an toàn tự tại giống như thai nhi trong nước ối vậy.
Tuy rằng không biết đây có phải
võ công giấu trong Lang Gia trượng hay không. Nhưng nếu sau khi tu luyện thật
sự có thể dùng da hô hấp, không thể nghi ngờ ứng hai chữ "bơi nước".
Chỉ là thay vì nói đây là một loại võ công dạy người như thế nào lặn nước,
không bằng nói đây là một loại phương pháp thổ nạp, chỗ tốt của nó không chỉ
đơn giản là giúp người tu tập nín thở trong nước.
Trong lòng Mạc Hi biết nếu lúc
này nàng lập tức nói cho Đường Hoan thu hoạch của mình, chắc chắn hắn sẽ không
cho mình tiếp tục tìm. Khó tránh bỏ sót, cho nên nàng đem cuốn sách này đặt bên
cạnh, tiếp tục cẩn thận tìm.
Như thế lại trôi qua nửa canh
giờ, hai người dựa vào giữa những hàng giá sách hội hợp, nhìn nhau cười.
Mạc Hi quơ quơ quyển sách trong
tay nói: "Huynh xem xem có phải cái này không."
Đường Hoan tiếp nhận, vội vàng
lật xem một lần, hưng phấn nói: "Mặc kệ có phải hay không, phương pháp này
quả thật quá tuyệt." Ngừng một chút, hắn chăm chú nhìn Mạc Hi khẽ cười,
dịu dàng nói: "Nàng đúng là phúc tinh của ta."
Mạc Hi nói: "Phúc tinh đói
rồi." Trong lòng nói thầm: đứa nhỏ này thật chân thật a, không nhớ rõ mình
vốn là tai họa của hắn, cũng không nhớ rõ mình không công lừa đi bảo bối của
hắn. Lại chỉ nhớ chút chỗ tốt bé nhỏ không đáng kể ấy.
Đường Hoan cười nói: "Đi
thôi. Ta đưa nàng đi dùng cơm."
―――――
Vân Hà Đài.
Âu Dương Cẩn vô cùng buồn chán
đùa nghịch trà cụ trên bàn. Thấy tiểu nha đầu cầm bình men hồng văn cắm mai
trắng tiến vào, hai mắt sáng ngời, nói: "Là Đường ca ca bảo ngươi mang đến
tặng ta sao?"
Tiểu nha đầu kia sửng sốt, nói:
"Chưởng môn muốn chúng tôi chăm sóc cô nương. Hoa mai này là vừa hái từ
trong rừng."
Âu Dương Cẩn nghe xong nhất
thời vẻ mặt thất vọng ngồi xuống, lẩm bẩm: "Vốn tưởng rằng cầu phụ thân đi
ra, đến Đường Môn có thể gặp huynh ấy nhiều hơn, ai ngờ lại cả ngày không thấy
bóng người." Nói xong, tức giận cầm chung trà trong tay ném đi.
"Oán khí thật lớn. Ai lại
chọc muội tức giận vậy." Là Âu Dương Huệ đến.
"Huệ tỷ tỷ, hôm qua muội
làm theo chủ ý của tỷ, đi nơi chế tạo Phích Lịch đạn đại náo một hồi, Đường ca
ca thật sự có đến. Nhưng hôm nay muội đi tìm huynh ấy, đám hạ nhân lại nói
huynh ấy đi vắng. Cũng không biết cả ngày bận việc gì, ngay cả phụ thân chúng
ta cũng không bận như huynh ấy. Nhưng cho dù muội tùy hứng như thế nào, cũng
không thể cả ngày náo loạn a." Ngừng một chút, nàng nhíu mày nói:
"Huệ tỷ tỷ, tỷ nói xem có phải huynh ấy cố ý trốn muội không."
Âu Dương Huệ từ từ nói:
"Muội hỏi người bên cạnh hắn xem, hắn rốt cuộc đang làm gì, chẳng phải sẽ
biết. Muội muội ngốc."
Âu Dương Cẩn bĩu môi nói:
"Đám người hầu hạ huynh ấy chả có ai đáng tin. Như nha đầu tên Lục Vân
kia, muội đã bỏ ra một cây trâm phương, một đôi vòng tay mã não cho cô ta, chất
lượng đều là tốt nhất, kiểu dáng cũng là mới nhất, cô ta cũng không cần. Dáng
vẻ hỏi gì cũng không biết."
Âu Dương Huệ cười nói:
"Cẩn nhi tốt của ta, nơi này là Đường Môn, muội tìm lại là người đắc lực
nhất bên cạnh hắn, sao lại dễ dàng bị một chút đồ vật của muội thu mua
chứ."
Âu Dương Cẩn thất vọng nói:
"Vậy làm sao bây giờ, Huệ tỷ tỷ, tỷ dạy muội đi. Cầu tỷ mà." Nàng vừa
nói vừa lắc lắc cánh tay Âu Dương Huệ.
"Muội muội tốt, đừng lay,
xương cốt đều bị muội lay rớt ra rồi." Ngừng một chút, Âu Dương Huệ cầm
tay Âu Dương Cẩn, dịu dàng nói: "Hai chúng ta tuy là tỷ muội cùng cha khác
mẹ, nhưng từ nhỏ đã hợp ý. Mẹ ruột ta đi sớm, lưu lại một mình ta ở Âu Dương
gia, trong nhiều huynh đệ tỷ muội như vậy cũng chỉ có muội tốt nhất. Muội có
việc nhờ, ta xưa nay không có gì là không đồng ý. Tâm tư của muội, ta làm tỷ tỷ
sao lại không biết. Chỉ là muội có nghĩ tới không, đại thị nữ như Lục Vân, từ
nhỏ đi theo chủ tử, sao lại tùy tùy tiện tiện liền đi hầu hạ một khách ở
nhờ." Nàng nói đến chỗ này liền không nói thêm gì nữa, chỉ còn chờ Âu
Dương Cẩn tự mình suy nghĩ cẩn thận.
Âu Dương Cẩn nhíu chặt mày
liễu, nghi hoặc nói: "Huệ tỷ tỷ, tỷ là nói Đường ca ca thích Mộc cô nương
kia, cho nên mới kêu Lục Vân đi hầu hạ cô ta? Không thể nào, cô ta cả người
trên dưới đều n