XtGem Forum catalog
Thí Chủ Mau Tỉnh Lại

Thí Chủ Mau Tỉnh Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323602

Bình chọn: 7.00/10/360 lượt.

nhìn tôi, ánh mắt thâm trầm, vẻ mặt như muốn quở trách tôi, tôi hơi hơi oan ức nhìn lại. Nghĩ thầm chuyện này cũng không có gì đáng trách, nhưng nếu tâm hồn hắn bị tôi khuấy đục chỉ sợ trong chùa từ trên xuống dưới nhịn ăn trong một tháng.

Rất lâu sau, hắn khó xử thở dài một tiếng: “Cô nương không bị thương chứ?”

Tôi vội vàng lắc đầu, vỗ vỗ ngực chứng tỏ mình rất tốt.

Hắn cẩn thận quan sát tôi từ trên xuống dưới, lại hỏi: “Vừa rồi cô nương nghe được những gì rồi?”

“Có một chút, nhưng ta chẳng hiểu gì hết”. Tôi thành thật trả lời.

Trên mặt Hi Âm hiện lên vài phần như trút được gánh nặng, thoải mái nói: “Cô nương trở về phòng nghỉ ngơi đi, đừng đi lại lung tung. Giới Sắc, đưa Tiểu Mai về phòng”. Nói xong Đầu Tròn chạy ra, lễ độ cung kính nói ‘vâng’. Trong đầu tôi chợt hiện ra những hình ảnh không rõ ràng, nhắc đến lại thấy mơ hồ.

Hi Âm muốn nói gì đó, nhưng lại thôi, không hiểu sao lại liếc mắt nhìn tôi một cái. Lời nói đã ở bên môi bị kìm lại, lặng lẽ phất tay áo bỏ đi.

***

Mới chỉ nghe lén được một nửa, thật là hơi bị khó chịu.

Huống hồ, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm đọc thoại bản của tôi, trong đoạn đối thoại vừa rồi của mỹ nhân và nha hoàn của nàng ta nhất định có chỗ phức tạp khác thường, chuyện xưa của người trong câu chuyện chưa đầy đủ. Tôi càng nghĩ càng thấy tò mò, không tránh khỏi có suy nghĩ khác…có lẽ nào ngày trước tôi là…một nhà viết thoại bản sao?

Cánh cửa bảo điện Đại Hùng khép hờ, mấy cái đầu lén lút chụm lại ở bên ngoài, tất nhiên là lân la nghe trộm.

Tôi cất giọng rõ ràng, hỏi: “Sư phụ Giới Sắc, mỹ nhân vừa rồi là ai vậy?”

“…Một vị khách hành hương”. Đầu Tròn mặc dù có bản lĩnh rất cao, nhưng trình độ bịa chuyện lại hơi kém, ngay cả tôi cũng nhận ra điều này.

“Ái chà, người xuất gia không được nói dối”. Tôi níu cánh tay mập mạp của Đầu Tròn, dò xét hỏi: “Có phải nàng ta quen biết với thánh tăng đúng không?”

Đầu Tròn giống như là bị người ta đánh vào bả vai, nhảy lùi về phía sau cách tôi một đoạn xa, run run nói: “Bần…bần tăng không biết”.

“Không biết? Ái chà, đúng lúc lắm, chúng ta cùng đi xem sao”. Nói xong, tôi nhanh chân chạy về phía bảo điện Đại Hùng, Đầu Trọc muốn kéo tôi lại, nhưng vừa rồi hắn mới nhảy lùi một quãng xa, mà tay hắn lại không đủ dài, tay hắn vừa chạm vào ống tay áo của tôi thì tôi đã chạy đến trước cửa điện.

Hắn kinh hãi hít vào một hơi khí lạnh, vội vội vàng vàng đuổi theo không ngừng Nhưng lúc này cả người tôi lọt vào trong cửa điện, hắn chỉ cần đẩy nhẹ một cái là cả người tôi sẽ đụng vào cánh cửa, trong nháy mắt sẽ xuất hiện trước mặt Hi Âm và mỹ nhân.

Tay chân đám đầu trọc luống cuống chỉ loạn xạ, sắc mặt Đầu Tròn trắng bệch, giơ tay ra muốn kéo tôi lại, lại lo lắng tôi nhất thời xúc động muốn tiến vào. Lúc này tiến không được mà lùi cũng không xong, nét mặt Đầu Tròn rối rắm vặn vẹo.

“Cô nương Tiểu Mai, không nên xúc động…”. Hắn run rẩy dùng khẩu hình nói với tôi.

Tôi cũng tủm tỉm cười, dùng khẩu hình trả lời hắn: “Thoải mái đi, ta cũng biết chừng mực”.

Đầu Tròn như nuốt phải ruồi, nhất thời sắc mặc càng khó nhìn hơn.

Trong điện yên lặng trang nghiêm, khói bay nghi ngút. Phật tổ cầm hoa cười, bình tĩnh nhìn xuống chúng sinh.

Hi Âm khoanh tay đứng hướng về phía Phật tổ, mỹ nhân yếu ớt đứng ở bên cạnh hắn, không ngừng lấy khăn tay lau nước mắt, khóc như hoa lê dưới mưa, làm cho tôi cảm thấy thương xót. Hi Âm lại bất động giống như tảng đá, ngay cả nhìn cũng không liếc qua nàng một cái.

Hầy, tình cảm khó hiểu, tình cảm khó hiểu.

Trong chốc lát, đột nhiên mỹ nhân nhào vào lòng Hi Âm, dựa vào ngực hắn khóc thảm thiết. Hi Âm đẩy nàng ra, đại khái đẩy vài lần, cuối cùng không được đành để nàng tùy ý.

Hầy, si mê sai người, si mê sai người.

Mỹ nhân ngẩng đầu lên, không biết nói gì với Hi Âm. Hi Âm đột nhiên run lên, nhìn nàng như không dám tin vào chuyện đó, sau một lúc lâu, rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện với nàng.

Hầy, thật là oan nghiệt, thật là oan nghiệt.

Tôi đứng xem, lòng ngập tràn thổn thức, đây rõ ràng là một màn cẩu huyết 'hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình' mà. Không sai, nói đi nói lại, mỹ nhân rốt cuộc có quan hệ gì với Hi Âm đâu? Nhìn nàng ôm chặt Hi Âm như vậy, lẽ nào trước đây khi hắn tiêu dao hồng trần đã mang nợ phong lưu sao?*

Không đợi tôi xem kỹ, chợt thấy thân dưới nhẹ hẫng, cảnh trí trước mặt là Hi Âm và mỹ nhân bỗng biến thành trời xanh mây trắng. Tôi giãy dụa chưa kịp la lên đã bị Đầu Hồ Lô khiêng trở về phòng.

*Ý chỉ trước khi anh ấy quy y cửa Phật đã chơi bời trăng hoa nên giờ bị người ta đòi nợ ạ. Đoạn này mình thấy Việt hóa hoàn toàn không hay nên để Hán Việt cho câu văn mướt mát.

Lạnh.

Lạnh như băng, hơi lạnh thấu xương len lỏi khắp nơi như ma quỷ, cứ yên lặng buốt nhức tứ chi và bên trong người tôi.

Tuyết rơi nhiều, gió tây cứ cuồn cuộn thổi khắp xung quanh, quất vào người từng đợt đau đớn. Trong tầm mắt là một mảng trắng xóa, người đi đường ai ai cũng quấn kín người, đi thật vội vàng.

Tôi cuộn người trong góc sáng bên đường, quần áo cũ nát rách rưới không đủ che kín thân thể, cơn gió lạnh rít qua ngư