
vừa rồi nhưng nhìn thấy vẻ mặt
khôi hài của Sài Trọng Sâm lại phì cười, cùng anh náo loạn, chọc cười
mọi người.
Trải qua buổi tối nay Sài – Tiết cùng hợp lực khôi hài, không ai tin
rằng bọn họ không yêu nhau. Hai người này ca hát ăn ý như vậy, lúc nhảy
cũng phối hợp rất tốt. Làm hoạt náo viên cũng rất tuyệt, căn bản là
giống như một đôi trời sinh vậy.
Chỉ cần nhìn thấy Sài Trọng Sâm nhìn Tổ Dĩnh nở nụ cười, ai cũng hiểu ——
Người đàn ông này đã phát điên vì Tổ Dĩnh rồi! Sài Trọng Sâm nghĩ rằng, có lẽ
trên đời này có rất nhiều loại tình yêu, những cuộc tình thực sự lãng
mạn hoặc có những chuyện tình chỉ có thể ẩn nấp trong bóng tối. Rất
nhiều người dù có được tình yêu lãng mạn của mình nhưng cuối cùng vẫn có những phút giây xao lãng trước bóng hình của người khác, còn những
người ngoài mặt trông có vẻ bình lặng nhưng khi yêu lại trở nên điên
cuồng, chết đi sống lại, không có người đó thì không được.
Nếu Tổ Dĩnh không thừa nhận bọn họ là người yêu của nhau cũng chẳng sao, anh vẫn cứ coi cô là người phụ nữ duy nhất của mình là được, anh không
tin Tổ Dĩnh có thể tùy tiện kết hôn. Chẳng phải chính cô từng nói, kết
hôn chẳng qua chỉ là cho cha nàng một cái công đạo hay sao?
Công chức nhà nước có thể hài hước được như anh ư? Kiến trúc sư đó có thể hiểu được tình cảm của cô như anh ư?
Cho nên buổi sáng chủ nhật, khi Tổ Dĩnh đi xem mắt thì Sài Trọng Sâm ngoan ngoãn ở nhà chăm sóc hoa.
Trong đình viện có một bàn gỗ thô dài, bày hơn chục chậu hoa lớn nhỏ,
cùng với các dụng cụ chăm sóc cần thiết. Sài Trọng Sâm mặc tạp dề màu
xám, buộc tóc lên thành đuôi ngựa, bắt đầu công việc tu bổ lại các chậu
cây.
“AJ, bây giờ là mấy giờ rồi ?” Trước khi bắt tay vào làm, anh còn quay qua lão quản gia hỏi.
Đang quét dọn dở, AJ vất cây chổi ở đó đi vào xem đông hồ, rất nhanh sau đó đi ra trả lời: “Chín giờ rồi ạ.”
“Ừm.” Sài Trọng Sâm cuốn dây thép lên cành cây để tạo dáng cố định cho nó, một lúc sau lại hỏi AJ: “Mấy giờ rồi?”
AJ đang tưới nước, ném ống nước chạy vào phòng nhìn đồng hồ, một lúc sau đi ra trả lời: “ Bây giờ là mười giờ mười lăm phút.”
Như vậy là buổi xem mắt vừa mới bắt đầu. Sài Trọng Sâm gật đầu, đổi chậu cây khác, giúp những cành cây tụ lại thành một khóm. Thời gian lẳng
lặng trôi qua, Sài Trọng Sâm phát hiện ánh nắng đã chệch đi mấy tấc, lại hỏi AJ: “ Vậy giờ là mấy giờ rồi?”
“Bây giờ là khoảng ba giờ chiều rồi.” AJ đang ăn đồ ăn nhanh.
“Mới ba giờ thôi sao?” Sài Trọng Sâm thở dài, sao anh lại cảm thấy thời gian trôi qua lâu lắm rồi nhỉ.
“Cậu chủ, cậu có hẹn với ai sao?” Sao cứ hỏi giờ liên tục như vậy cơ chứ?
Sài Trọng Sâm lắc đầu, nhặt một đoạn cành cây bị gãy, cứ nhìn chăm chú
không rõ là định ném nó về phía nào nữa. Ngó nghiêng một lúc, Sài Trọng
Sâm đặt cành cây xuống, quay qua dò xét AJ, ngó ông đang ăn đồ ăn nhanh.
“Đồ ăn nhanh ăn ngon lắm à?”
AJ đặt đồ ăn xuống. ”Có cơm ăn với thịt xiên đó, tôi có mua một phần, cậu chủ muốn ăn không?”
“Tôi muốn ăn cháo.”
“Sao cơ?”
“Thôi, bỏ đi .” Sài Trọng Sâm lại quay về với mấy chậu cây, những ngón
tay gõ nhẹ lên mặt bàn, chăm chú ngắm nhìn một con bướm trắng đang khiêu vũ trên đám cỏ.
Không đúng! Anh gạt phắt đi ý nghĩ lúc trước. Anh không thể nhân nhượng
chỉ đứng ở phía sau, anh muốn chiến đấu một lần dứt khoát. Không chỉ tác động tình cảm tới Tổ Dĩnh mà anh còn phải đối đầu trực tiếp với cha cô. Cha cô mới là mấu chốt, đúng không? Anh phải tìm cách để có thể đối phó với tâm tư của cha cô.
Cách nào thì hợp lý nhỉ? Sài Trọng Sâm tự định giá. Nhớ lại những lời
nói của Tổ Dĩnh, sau đó anh phân việc cho AJ: “AJ, tôi muốn ông đi làm
giúp tôi một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Ở hội sở của Bộ nội vụ, ông có quen ai không vậy ??”
“Luật sư Trương, cha của luật sư Trương hiện đang làm ở Bộ nội vụ.”
“Tốt, giúp tôi điều tra…” Sài Trọng Sâm cầm tờ giấy, viết một số yêu cầu rồi giao cho AJ.
“Ai? Sao cơ?” AJ nhìn chằm chằm vào tờ giấy, buồn bực nói. “Cậu chủ, cậu điều tra mấy chuyện này làm gì vậy?”
Sài Trọng Sâm mỉm cười. “Ông không cần quan tâm, cứ điều tra giúp tôi là được.”
~oOo~
Uống cà phê tại đại sảnh của khách sạn, buổi ra mắt đang được tiến hành
thì bên nhà gái đột ngột vang lên tiếng chuông điện thoại.
“Thật xin lỗi, tôi nghe điện thoại một lát .” Tổ Dĩnh nói lời xin lỗi
với vị kiến trúc sư, quay qua nhìn cha như ngầm nói, rồi bỏ máy ra nghe
điện.
“A lô?”
“Đã gặp mặt chưa?” tiếng của Sài Trọng Sâm vang lên.
“Sặc…” Tổ Dĩnh lúng túng quay qua cười cười với cha mình một cái rồi lại quay lưng đi, nhỏ giọng hỏi: “Sao anh lại gọi điện tới làm gì vậy?”
“Em đã gặp người ta chưa?”
“Đang gặp đây này.”
“Cảm giác như thế nào?”
“Bây giờ em không rảnh để buôn chuyện đâu.” Tổ Dĩnh tắt điện thoại, cười dịu dàng chỉ vào điện thoại nói xin lỗi. ”Chuyện làm ăn.”
Tiết Cương nhíu mày nhìn con gái, cô le lưỡi ra vẻ vô tội rồi tiếp tục giương mắt nhìn vị kiến trúc sư.
“Tiết tiểu thư… Tôi, tôi cảm nhận được em… Em là một người con gái tốt…” Anh chàng kiến trúc sư có vẻ nôn nóng tới mức nói líu lưỡi.
“Cám ơn.” Vị kiến trúc sư họ Trương này