
n có lời muốn nói với bà."
"Được, chúng ta đi vào nhà nói." Triệu Tiếc đồng ý rất dứt khoát, bà ngoại Triệu nhìn nhìn Triệu Tiếc,
trên mặt không khỏi hiện ra một tia lo lắng, từ khi Tăng Tĩnh Ngữ vào
nhà đến bây giờ, đối với Triệu Tiếc chưa biểu hiện một sắc mặt tốt nào,
nói tới nói lui cũng không được mấy câu, bà rất muốn nói hãy nói chuyện ở chỗ này đi, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì Triệu Tiếc liền đứng dậy
hướng phòng ngủ đi tới.
Trong phòng ngủ, Tăng Tĩnh Ngữ ngồi ở
trên giường, cầm khăn giấy trong tay, rất không có hình tượng vừa lau
nước mũi vừa hỏi: "Bà tái hôn sao?"
Triệu Tiếc nghe vậy chỉ cảm
thấy trong lòng đau khổ khó nói thành lời, nhưng trên mặt làm bộ như một bộ điềm nhiên như không có việc gì, rất bình tĩnh mà nói: "Con hỏi cái
này để làm gì."
Không ngờ tới mẹ cô sẽ nói như vậy, Tăng Tĩnh Ngữ lặng mấy giây, chân mày hơi nhíu lại, ý vị sâu xa nhìn chằm chằm mẹ cô, không nói câu nào, liền nhìn chằm chặp, cho đến khi Triệu Tiếc toàn
thân sợ hãi, cuối cùng không thể không chủ động bỏ vũ khí đầu hàng nói
không có.
Tăng Tĩnh Ngữ nghe vậy vui lên, trong lòng chợt thở
phào nhẹ nhõm, thiếu chút nữa liền bật cười. Không có là tốt rồi, không
có là tốt rồi, như vậy chuyến này cô cũng không coi như có thu hoạch,
những thứ khổ sở kia, những thứ tức giận kia, cũng vì thế nên giống như
trong nháy mắt tan thành mây khói. Một đường chua cay, một đường lo lắng cùng thấp thỏm cùng những đau khổ đều đáng giá.
Cô kích động và
thẳng thắn nói: "Ba muốn tái hôn, tôi không thích người phụ nữ kia, nếu
bà là mẹ tôi thì hãy đi cùng tôi, đi đoạt lại ba tôi."
Triệu Tiếc bị lời của cô lôi đến, nửa ngày mới ấp a ấp úng hỏi: "Con nói là ————- ba con vẫn không có kết hôn?"
"Ừ, không có kết hôn." Tăng Tĩnh Ngữ rất khẳng định gật đầu, chỉ là cô
tuyệt đối sẽ không nói, cho nên không có kết hôn là bởi vì mình một mực
phá hư.
Không có kết hôn, Triệu Tiếc âm thầm ở trong lòng cười
khổ một tiếng, không có kết hôn thì thế nào, bây giờ còn không phải là
muốn kết hôn sao. Đau lòng là khó tránh khỏi, Ông thật sự cần một ngời
phụ nữ tốt ở bên cạnh, bà nên chúc phúc ông, không phải sao?
Nhưng lời này, bà lại thế nào cũng nói không ra.
Thấy Triệu Tiếc không nói lời nào, Tăng Tĩnh Ngữ nóng nảy, rất sợ mẹ cô
không đồng ý, ba chân bốn cẳng chạy lên kéo mẹ cô trực tiếp xông ra
ngoài, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm: "Tôi mặc kệ, bà hôm nay phải cùng tôi trở về, đây là bà thiếu tôi."
Bà thiếu cô mười một năm
tình thương của mẹ, thiếu cô mười một năm thương yêu cùng che chở.
Không phải là không hận, nhưng tựa như tục ngữ nói, không có yêu ở đâu
ra hận.
Ban đầu khi ba mẹ chưa ly hôn, Triệu Tiếc chính là bầu
trời của cô, buổi tối mỗi ngày bà sẽ ôm cô ngủ, sẽ ở lúc trước khi ngủ
kể cho cô nghe chuyện Bạch Tuyết công chúa, buổi sáng sẽ dịu dàng tết
đuôi sam đẹp mắt cho cô, thỉnh thoảng sẽ mua cho cô đùi gà còn hương
giòn cho cô ăn, Chủ nhật còn mang cô đi khu vui chơi chơi, bà là yêu cô
như vậy, coi cô như công chúa, nâng niu trong lòng bàn tay, thận trọng
che chở , thương yêu , tuy nhiên đang lúc cô cho là cô có thể được như
vậy, được yêu thương cả đời thì lại đột nhiên đem tất cả yêu thương ấy
thu hồi, một chút cũng không còn, cứ nhẫn tâm như vậy cùng người khác bỏ đi, để lại cô cùng ba đau khổ, thương tâm.
Làm sao có thể không
hận ————– nhưng hận nhiều hơn nữa thì đó cũng là mẹ ruột của cô, máu mủ
tình thâm, dù là mẹ ruột cô từ bỏ họ (TTN và ba), cô cũng không muốn ba
của cô đi cưới người khác.
Cho nên, cuối cùng cô lại uy hiếp nói: "Bà nhất định phải đi theo tôi, nếu không tôi sẽ đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với bà."
Đã nói rồi như vậy, bà còn có thể không đi sao? Triệu Tiếc đột nhiên cảm
thấy rất im lặng, đây là con gái khéo léo nghe lời của bà đây sao?
Lúc Tăng Tĩnh Ngữ cùng mẹ cô về đến nhà đã là chín giờ tối rồi. Vốn cô nghĩ là trở lại
càng sớm càng tốt, nhưng ông bà ngoại lại muốn cô ở lại ăn cơm, hơn nữa
cuối cùng cô bởi vì quá buồn ngủ nên cuối cùng ở lại ngủ một giấc, cứ
như vậy kéo thêm một buổi chiều, tận tới đêm khuya mới cùng mẹ cô ngồi
máy bay bay về.
Dĩ nhiên, cô cũng không biết, trong thời gian cô
biến mất, Thiệu Tuấn cùng đồng chí Tăng Trường Quân trải qua có bao
nhiêu gian nan.
Tăng Trường Quân lúc bắt đầu còn tưởng rằng cô
chỉ là cáu kỉnh, trời tối tự nhiên sẽ về nhà, nhưng khi ông từ bệnh viện trở lại thấy phòng ốc đen kịt, trong lòng nhất thời khẩn trương. Trước
kia cô cũng náo qua kỳ cục, nhưng là cho tới nay sẽ không rời nhà trốn
đi, thế nhưng lần này . . . . . . . . . . .
Tăng Trường Quân đột
nhiên nghĩ đến tình cảnh hai năm trước, Tăng Tĩnh Ngữ ở trong quán bar
bị người bỏ thuốc, trong lòng không khỏi đột nhiên liền sợ, hơn nửa đêm
gọi điện thoại cho trưởng cục cảnh sát, đối với các chỗ ăn chơi tại
thành phố T cùng thành phố Y bất ngờ kiểm tra.
Mà một bên Thiệu
Tuấn, đợi đến nửa đêm cũng không đợi được điện thoại của Tăng Tĩnh
Ngữ điện tới, lòng như lửa đốt, cuối cùng chỉ đành phải gọi cho Tăng
Trường Quân.
Bên kia, Tăng Trường Quân câu nói đ