
ể ôm nàng thật chặt vào ngực.
Tim hắn chỉ
chứa được mình nàng, trong tâm trí hắn hiện lên từng nụ cười, từng cái
nhăn mày của nàng, nàng khiến hắn động tâm, nàng chiếm trọn trái tim
hắn.
“Tri Hạ, ta rất muốn ôm nàng một cái….”
Giọng hắn
khàn khàn truyền vào tai Dung Tri Hạ, khiến cho nàng mắt chứa đầy lệ.
Nàng hít sâu vài hơi, kiềm chế ý nghĩ muốn khóc, mới từ từ nói – “Mặc
Lan, chàng nguyện ý cưới Dung Tri Hạ làm vợ không?” – Trước kia, bọn họ
phụng Hoàng mệnh thành thân, bây giờ nàng muốn biết tâm ý của hắn.
“Nguyện ý, trăm ngàn lần đều nguyện ý.” – salemsmalldđlqđMặc Lan dõng dạc trả lời, mỗi một chữ đều vang lên mạnh mẽ.
“Vậy chúng ta trở thành vợ chồng.” –lqđ Giờ phút này hắn là vì tình đầu ý hợp, mà cam tâm tình nguyện kết làm phu thê.
“Nương tử hữu lễ.” – Trong bóng tối, mắt hắn chứa lệ cười nói.
“Phu quân hữu lễ.” – Nàng nước mắt tràn mi trả lời.
Bóng tối dễ khiến cho thần trí người ta bị hôn mê, Dung Tri Hạ bất tri bất
giác ngủ mê man, tỉnh lại lần nữa, trước mắt vẫn là một mảnh u tối,
không thể nào biết được hiện giờ là lúc nào, lại càng không biết được
đến tột cùng là bọn họ đã bị trói ở chỗ này bao lâu.
Nàng kinh hoảng gọi tên Mặc Lan, nghe thấy hắn trả lời, mới thấy hơi an tâm.
“Nếu đã nhất định bắt chúng ta phải chết ở chỗ này, salemsmalldđlqđ vì sao
còn để cho chúng ta trọng sinh chứ?” – Nàng nghi hoặc nói lầm bầm.
“Có lẽ vì muốn chúng ta tiêu tan hiểu lầm.” – Có thể nhận được sự tha thứ
của nàng, là thu hoạch lớn nhất của Mặc Lan kể từ khi trọng sinh tới
nay.
“Tri Hạ, nếu sống, chúng ta sẽ cùng nhau sống, nếu chết,
chúng ta cũng cùng nhau chết, nàng đừng sợ hãi, ta sẽ luôn đi cùng
nàng.” –lqđ Trong lúc nàng ngủ mê man, hắn vẫn luôn thử thoát khỏi trói
buộc trên người, nhưng từ đầu đến cuối đều không thành công.
“Chàng có biết vì sao năm đó ta lại chạy vào hầm băng, sau đó cứu chàng
không?” – Bởi vì đã lâu cổ họng khô cạn không được uống nước,
salemsmalldđlqđ nên Dung Tri Hạ nói mỗi chữ đều cảm thấy đau đớn như bị
đao cắt, nhưng không nói lời nào, thì bóng tối trong căn phòng càng làm
cho người ta hoảng sợ.
“Vì sao?” – Giọng nói của hắn trầm thấp lộ ra sự dịu dàng.
“Khi còn nhỏ ta rất nghịch ngợm, không có lúc nào yên tĩnh, cha thường nói
ta giống như một con khỉ nhỏ. Năm ấy, khi cha phải ra ngoài chúc Tết, ta ầm ỹ muốn đi cùng ông, sau khi tới nhà ngoại tổ phụ của chàng,lqđ cha
ta hàn huyên cùng một nhóm thúc thúc bá bá trong sảnh, một đứa bé như ta nghe không hiểu bọn họ đang nói về cái gì, cảm thấy không thú vị, nên
tự mình chạy ra ngoài chơi.” – Nói đến đây, nàng dừng lại để cho yết hầu khô khốc được nghỉ ngơi một chút, mới tiếp tục nói – “Sau đó ta nhìn
thấy một con mèo, toàn thân đen tuyền rất đáng yêu, khi ta muốn đi qua
vuốt ve nó một chút, nó liền chạy đi, ta đuổi theo nó một mạch, nhưng
đến gần hầm băng đã không thấy tăm hơi bóng dáng của nó. salemsmalldđlqđ Lúc ta tìm nó xung quanh, đã nhìn thấy cánh cửa đi vào hầm băng, khi ấy ta cũng không biết nơi đó là hầm băng, vì tò mò, nên ta bước tới kéo
cái then gỗ, mở cửa. Bên trong là một dũng đạo dưới lòng đất, ta đi vào, nhìn thấy ở phía cuối còn có một cánh cửa, lại một lần nữa ta kéo then
gỗ ra, liền trông thấy chàng toàn thân đã đông lạnh đến mức kết sương
đang ngã trên mặt đất. Khi đó ta thực sợ hãi, la hét chạy ra ngoài,
không biết chạy bao xa, nhìn thấy có người, lập tức lôi kéo hắn vội vàng đi cứu chàng.”
Nghe xong, Mặc Lan cười khẽ nói –lqđ “Con mèo đen đó là do Ngoại tổ mẫu ta khi còn sống đã nuôi, không ngờ nó lại dẫn
nàng tới cứu ta.”
“Nói không chừng, nó nhìn thấy chàng bị giam
trong hầm băng, nên mới dẫn ta qua. Sau đó chàng được người ta ôm ra
ngoài, còn ta phải đi tìm cha. Ta sợ cha mắng ta đi loạn trong phủ người khác, cho nên vẫn không dám nói chuyện này với cha.”
“Mấy ngày
sau, ta tỉnh lại, hỏi tất cả mọi người trong phủ ngoại tổ phụ, nhưng
không ai biết nàng là cô nương nhà nào, cũng không ai trông thấy tiểu cô nương mặc áo sát nách màu hồng có hoa văn đám mây cả.” – Về chuyện
này,salemsmalldđlqđ hắn vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, theo lý thì không thể nào mà mọi người trong phủ đều không biết nàng là ai.
“Ngày đó,
ta mặc một chiếc áo bông màu đỏ, nhưng bởi vì lúc chạy theo con mèo bị
nóng, nên ta cởi chiếc áo bông ra, tiện tay nhét vào một bụi rậm, lúc
sau khi đi tìm cha, ta mới quay lại tìm mặc vào.”
Biết được
nguyên nhân thực sự khiến hắn không thể tìm được nàng là như vậy, Mặc
Lan không nhịn được cười khổ nói – “Đây đúng là do quỷ thần xui khiến,
cho nên ta mới không thể tìm được nàng.”
Dung Tri Hạ miễn cưỡng
mim cười – “Mặc dù quá trình phức tạp rối rắm, nhưng chúng ta vẫn ở
chung một chỗ.” – salemsmalldđlqđ Nhưng nếu được ở cùng nhau đến già thì tốt hơn.
“Ta vốn tưởng rằng kiếp này có thể bảo vệ nàng thật chu đáo, sẽ không để cho nàng phải chịu bất cứ thương tổn gì, nhưng không
ngờ lại vẫn hại nàng.” –lqđ Nói đến đây, Mặc Lan cũng lạc giọng.
“Ta không trách chàng, chàng đồng ý cứu ta, biết rõ là bẫy rập mà vẫn mạo hiểm tới đây một mình, vậy là đủ r