XtGem Forum catalog
Thê Tử Bỏ Trốn

Thê Tử Bỏ Trốn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321602

Bình chọn: 9.5.00/10/160 lượt.

Dưới cái nắng gay gắt ở khách điếm sát biên giới Thổ quốc và Triệu Quốc. Trong căn phòng thượng hạng có hai cặp vợ chồng nông phụ, sát khí bừng bừng, hằm hằm nhìn đối

phương. Hai nam nhân, một người Yêu nghiệt, họa thủy với chiếc mũi cao

thẳng và đôi mắt sâu không thấy đáy, nhìn hắn giống với người Thổ quốc.

Còn người kia Ngũ quan đoan chính, khuôn mặt hiện rõ những góc cạnh,

mang đậm khí chất nam nhân hình như chính là người nước Triệu. Hai nam

nhân này dù họ mặc trên người đều là quần áo vải thô sơ, nhưng vẫn toát

lên khí chất cao quý mà khó tìm được ở những người dân đen tầm thường.

Nói về hai nữ nhân kia của bọn họ. Hai nàng có hai khuôn mặt giống nhau như hai giọt nước, là mĩ nhân có vẻ đẹp có thể khiến khẻ khác phải nín thở, trầm trồ không thôi. Một trong hai nàng mở miệng, phá vỡ không khí trầm mặc, nguy hiển trong phòng lúc này.

- Muội muội, muội và Trầm tướng quân chắc là đang nói đùa phải không…. ?Mộng Nhật cố gắng hỏi lại một lần nữa.

- Vương phi nghĩ chúng ta rảnh rỗi đến vậy sao ? Gọi hai vị đến đây chỉ đang

đùa giỡn ? Trầm Thiên vẻ mặt nghiên túc nói.

- Tỷ Tỷ…muội xin lỗi…muội cũng không muốn…..Mộng Nguyệt lệ lại rơi, sắc mặt

trở nên nhợt nhạt yếu ớt, khiến Trầm Thiên ở một bên đau lòng vì thê

tử, đôi mày hắn nhíu chặt lại.

- Không tin chúng ta thì thôi…Nguyệt nhi…chúng ta tự tìm cách vậy. Sau này nếu

có xảy ra chuyện gì thì đừng trách ta sao không nói trước. Hắn không

kiên nhẫn kéo thê tử vào lòng, giận dữ đá cửa phòng ra, bỏ về. Tử Khương cũng tức giận không kém, giận dữ phất tay áo rời đi.

Chẳng ai biết bọn họ đã bàn những gì… thế nhưng lần gặp gỡ đó, cả hai cự nhau ra mặt. Khắp Triệu quốc và Thổ quốc đều biết, hai nhà thường xuyên qua

lại với nhau nay lại chẳng thèm nhìn nhau lấy một lần nào nữa.

Năm năm sau.

Trong Thọ Vĩnh vương phủ của Thổ quốc tiểu cô nương chừng mười bốn, mười lăm

tuổi, mở to đôi mắt, miệng há to không thể khép lại được khi nghe mẫu

thân nói.

- Tử Linh con nhất định phải diễn thật tốt vai con gái của di nương con, nhớ lấy, nhất thiết không

thể để bất ký ai nhận ra. Mộng Nhật dặn đi dặn lại con bé.

- Con hiểu rồi…nhưng làm thế nào để muội muội chịu đổi với con. Tử Linh vẫn không hiểu.

- Mẫu thân và phụ thân sẽ có cách. Chỉ cần con giả làm Nguyệt Phù là được

rồi….Mộng Nhật không kiên nhẫn nói. Cũng thật may, hai đứa trẻ này cũng

thật giống nhau, đến mức khiến nàng đôi lúc phải nhìn kỹ mới nhận ra con mình.

- Nhưng vì sao phải đổi….Tử Linh càng không hiểu nổi…Vì sao nàng phải giả trang Nguyệt phù muội muội cơ chứ.

- Chẳng phải ta nói rồi hay sao…Nếu con là con gái của Trần tướng quân, thì Ngũ hành trận pháp đương nhiên sẽ phải truyền cho con rồi. Không phải con

luôn muốn học sao ? Học xong chúng ta sẽ đổi lại, nên con phải hết sức

cẩn thận, biết chưa hả. Con bé đã nhiều lần đến xin được làm đồ nhi của

hắn nhưng luôn bị đuổi về.

- Dạ, nữ

nhi biết rồi….học xong con sẽ trở về. Nàng quàng tay qua cổ mẫu thân ôm

lấy bà, lệ đã rơi đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Ừm nương nói cũng đúng,

ai kêu Trầm Thiên thúc không chịu nhận nàng là đồ đệ..nên đành phải thế

thôi.Nàng sẽ học thật tốt rồi trở về.

Hai chiếc xe ngựa, mỗi chiếc đến từ một hướng khác nhau , một chiếc trước, một

chiếc sau, dừng lại bên một quán trọ nhỏ. Họ cùng dừng lại nghỉ chân tại một khách điếm. Hai tiểu cô nương đi trên chiếc xe ngựa đó có khuôn mặt cũng dường như tương tự nhau, chỉ có điều tiểu cô nương vào trước mặc

chiếc áo màu tím nhạt, sắc mặt nhợt nhạt như bị ốm lâu ngày. Tiểu cô

nương đến sau mặc chiếc váy hồng, nàng ta có khuôn mặt trắng hồng tràn

đầy sắc khí.

Bọn cùng thuê phòng nghỉ trọ tại đây

một đêm. Chưởng quầy hết sức kinh ngạc, ngay sau đó lão lại nghĩ, có lẽ

họ là chị em song sinh. Nhưng họ không mướn cùng một phòng, thậm chí còn chẳng hề gặp đối phương.

Sáng hôm sau rời đi, sắc mặt

của tiểu cô nương mặc chiếc váy hồng lại tái nhợt giống hệt tiểu cô

nương áo tím. Nếu không phải sau đó tiểu cô nương áo tím kia cũng trả

phòng, sắc mặt vẫn tái xanh không chút huyết sắc thì lão đã nghi ngờ, họ đã đổi y phục cho nhau.

Hai chiếc xe ngựa quay đầu trở lại con

đường cũ đã đưa nó đến với quán trọ. Nhưng nay tiểu chủ tử ngồi bên

trong xe lại là một người khác. Tử Linh vỗ về lọ dược trong túi. Nàng

cần dùng chúng để giả bệnh, như thế nàng trông sẽ giống với Nguyệt phù

muội muội hơn.

Trên một ngọn cây cao

vót, một thiếu nữ chừng mười sáu tuổi ,ngó nghiên nhìn xung quanh. Nàng

mặc một bộ y phục màu hồng phấn , bộ y phục của một nha hoàn sai vặt gọn gàng. Hai búi tóc bới cao, lộ ra khuôn mặt mĩ mạo động lòng người.

Thiếu nữ trên cây khẽ cau mày, hiện giờ với thân phận đại tiểu thư tướng quân phủ, ốm yếu, bệnh tật, thật sự rất khó trốn ra ngoài như thế này.

Giờ thì nàng biết thế nào gọi là nhám chán, trước kia, cuộc sống của

nàng chưa từng nhàm chán đến thế.

Khi nghe nàng nói muốn học

kỳ môn độn giáp, Trầm Thiên…à không, phải gọi là " phụ thân " mới đúng. Ông ấy hiện giờ là phụ thân nàng, nàng phải luôn ghi nhớ điều đó mới

được. Ông ta chỉ quăng cho