Disneyland 1972 Love the old s
Thế Thân

Thế Thân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329591

Bình chọn: 7.00/10/959 lượt.

cơ chứ?

Thấy y dừng lại, đôi mắt nhìn nàng đầy vệ bất mãn, nhưng nàng không thèm để ý, cười híp mắt nhìn y: "Thì giờ mới là thật nè, vậy mới là một vị phu quân biết săn sóc thê tử chứ!"

Y nhìn nàng chằm chằm, lạnh lùng quát: "Đó chí là diên kịch mà thôi, giờ đã diên xong rồi, ngươi mau cút đi cho ta nhờ!"

"Sao được chứ? Chúng ta đã bái đường thành thân, đây là sự thật, chẳng lẽ ngươi muốn bạc tinh bạc nghĩa với ta sao?"

Đồng ý với nàng giả thành thân để tránh việc bức hôn của mẫu thân đúng là việc làm sai lầm nhất trong cuộc đời y mà!

Y không ngừng nghĩ như vậy.

"Tướng công, nương tử đã làm sai điều gì mà ngươi muốn đuổi ta đi?" Nàng tỏ vẻ ấm ức, nhìn y rưng rưng đáng thương.

Lạnh lùng nhìn nàng diễn kịch đến quá đáng, y phát hiện, để ý đến nàng là một hành động không mấy sáng suốt, cho nên y xoay người, tiếp tục chạy.

Nàng muốn thì cứ để nàng nói, để tự nàng cảm thấy chán rồi rời đi còn tốt hơn so với việc y tự đuổi nàng.

"Nè, ngươi cõng ta đi đi, ta mệt chết đi được." Thiếu nữ bắt đầu nhõng nhẽo: "Cõng ta, cõng ta!"

Y không quay đầu lại mà cứ tiếp tục chạy trên con đường của mình.

Thiếu nữ thấy y không bị mắc mưu, nhún vai mất hứng, chạy đuổi theo: "Thật là, không thú vị chút nào cả."

"Ngươi có biết tại sao ngươi đẹp vậy mà không ai đồng ý gả cho ngươi không?"

"Chẳng phải là vì ngươi lạnh lùng quá đó ư! Hơn nữa không thú vị chút nào cá, giống như một khúc gô!"

"Nhưng cũng may cô nương đây cỏ đôi mắt tinh tường nhìn anh hùng, ngươi không phải sợ không ai lấy, tuy hơi buồn, nhưng bốn cô nướng đây không ngại!"

"ừ, chúng ta thành thân đến nay đã được gần một tháng rồi, rốt cục khi nào ngươi mới dẫn ta đến viên phòng*. (*Viên phòng: bắt đầu cuộc sống vợ chồng)

"A." Một tiếng thét truyền đến, thiếu nữ kinh ngạc nhìn thanh niên ngã lăn trên nền đất: "Ngươi khát nước đến vậy sao? Đến nỗi gặm cả tuyết."

"Ngươi câm miệng ngay cho ta!" Đứng dậy một cách khó khăn, người thanh niên oán hận phun hết tuyết trong miệng ra: "Trữ Vân LƯU, rốt cục ngươi có biết xấu hổ hay không?"

"Á " Nàng chớp mắt nhìn y với vẻ vô tội: "Rốt cục ngươi đã nhớ tên ta rồi sao? Tịnh Triệt tướng công!"

Nhìn đôi mắt to vô tội của nàng, Hàn Tịnh Triệt đành bất lực.

Khách điếm náo nhiệt tiếng người, tiểu nhị ca khó xử nhìn người thanh niên và thiếu nữ tự xưng là thê tử của y: "Hai vị, rốt cục là lấy một gian phòng hay hai gian phòng đây?"

"Một gian!"

"Hai gian!"

Ô! Tiểu nhị ca khóc không ra nước mắt.

—- Rốt cục cần một gian hay hai gian đây?

Hai người này giằng co lâu quá rồi, hắn còn việc phải làm, chưởng quầy đang nhìn hắn đầy bất mãn kìa.

—- Chưởng quầy ơi, hắn cũng đâu có muốn!

"Tiểu nhị ca, bạc ở chỗ ta, nghe ta đi, một gian!"

"Vậy tiểu nhân......" Tiểu nhị ca mặt mày hớn hở, chợt nghe một thanh âm lạnh lùng: "Hai gian!"

"Ơ—-" Tiểu nhiềuị ca hoảng sợ.

—- Ánh mắt người này thật đáng sợ!

"Nè, ngươi có để yên được không! Ta nói một gian là một gian, nghe rõ chưa!" Nói năng hùng hổ, thiếu nữ đưa tay bịt miệng người thanh niên, quay đầu với vẻ mặt tươi cười: "Phiền ngươi, tiểu nhị ca."

"Á không, không phiền, mời qua bên này......" Xoay người, tiểu nhiềuị ca vừa định lên lầu thì cổ áo bị túm lại, quay đầu thì thấy vẻ mặt âm trầm đến đáng sợ: "Ta nói hai gian, người có nghe hay không!"

"Nghe, nghe rồi!"

—- Ô, ông trời, hắn phải nhanh chóng thoát khỏi bọn họ!

"Tướng công, ngươi ghét ta đến vậy sao?" Thiếu nữ bỗng nhiên sửa thái độ, đáng thường nhìn người thanh niên: "Ta đã làm sai điều gì? Tướng công cứ nói ra để ta sửa, đừng vứt bỏ ta mà."

—- Lại nữa!

Thấy mọi người xung quanh dùng ánh mắt khiển trách nhìn y, y chỉ có thể day day mi tâm* một cách bất lực. (*Mi tâm: điểm giữa hai đầu lông mày, còn gọi là huyệt Ấn Đường)

—- Chết tiệt, tại sao mỗi lần y biết nàng diễn kịch lại không thể nhẫn tâm cự tuyệt?

"Một gian thì một gian!"

"Được ạ!" Tiểu nhiềuị ca như sợ y đổi ý, quay đầu nói với chưởng quầy: "Lầu một, gian đầu, phòng một!"

"Ha ha, Tịnh Triệt tướng công, ta biết ngươi tốt với ta nhất mà!" Nàng ôm cánh tay y cười híp mắt.

"......" Y không nói gì, đang tự hối hận một mình.

—- Tại sao? Tại sao lại bị lừa nữa?

Sau khi vào phòng, Hàn Tịnh Triệt bỏ cánh tay đang quấn quít lấy y ra, trực tiếp ngồi xuống ghế, nói với tiểu nhị ca: "Mang nước ấm vào trước, sau đó là cơm chiều."

"Dạ, đến ngay!" Tiểu nhị ca khom lưng cúi đầu, lui ra ngoài: "Đến ngay!"

—- Hô! Loại khách nhân này thật đáng sợ!

"Tiểu Hổ, ngươi lại chết dí ở đâu vậy?" Bỗng dưng tiếng gầm sư tử Hà Đông của chưởng quầy từ dưới lầu truyền đến, vẻ mặt tiểu nhị ca suy sụp: "Đến ngay!"

—- Người xui xẻo nhất chính là hắn!

"Tịnh Triệt tướng công, ngươi muốn tắm trước à?" Nằm dài ra bàn nhìn y, Trữ Vân Lưu không quên hỏi.

"......" Y từ từ nhắm mắt lại, ngồi chuyên tâm.

—- Nhiệm vụ lần này không thể xem thường, tinh thần phải hoàn toàn tỉnh táo mới được.

"Tịnh Triệt tướng công, đừng im lặng như thế, ta rất chán!"

"......"

"Tịnh Triệt tướng công......"

Ném bao quà vặt đến trước mặt nàng, y lạnh lùng nói: "Đừng phiền ta!"

"Thật đúng là một khúc gỗ!"