
ô tên gì?
- Dạ? Chú nói gì? – Diệp Tuyết không tin được là ông ta lại hỏi về bố mẹ cô, phản ứng chậm chạp.
Lăng Mặc Sơn điềm đạm nói:
- Bố cô là Đồng Chí Hùng, mẹ là Lưu Thiên Thiên?
Diệp Tuyết đứng ngây người, trừng mắt nhìn Lăng Mặc Sơn. Sao…ông ta lại
biết? Cô cảm thấy đầu óc đang quay cuồng. Devil thì cũng có chút ngạc
nhiên, còn Hạ Vũ thì quá bất ngờ.
- Cháu rất giống mẹ.
Giống mẹ? Phải, ai cũng nói cô với mẹ như từ một khuôn đúc ra. Nhưng…ông ta
lại biết, trong khi hiện tại không ai biết gì về bố mẹ ruột của cô.
- Chú…chú …biết mẹ cháu? – Diệp Tuyết run rẩy hỏi.
- Cả bố cháu nữa. Họ là người của tổ chức.
Người của tổ chức?
Tổ chức?
Vậy là…bố mẹ cô cũng là người của IMA ư? Sao có thể?
Nhưng…có phải vì vậy mà nhà cô xảy ra liên tiếp chuyện xấu không?
Cô bị trúng đạn.
Nhà bị nổ tan tành.
Đều là do bọn người đối đầu với tổ chức…
Lăng Mặc Sơn tiếp tục nói:
-
Bố mẹ cháu là thành viên xuất sắc của tổ chức, là những người thân cận
bên cạnh chú. Năm đó, chú được tin nhà cháu xảy ra chuyện, chú đã đến
tận nhà nhưng chỉ còn lại một đống đổ nát. Chú chỉ biết trước đó mẹ cháu bỏ đi, bố cháu đi tìm, còn mỗi mình cháu ở nhà. Chú đã cho người kiểm
tra hiện trường và phát hiện không có ai chết trong vụ nổ. Từ đó, chú
truy tìm tung tích của cháu mà vẫn không tìm được. Không ngờ giờ lại
được gặp cháu…
Diệp Tuyết vẫn chưa kịp nhận thức được mọi chuyện, cô suy nghĩ một lúc lâu. Vậy…là đúng rồi. Những gì ông ấy nói là thật.
- Chú …. có biết hiện giờ bố mẹ cháu ở đâu không? – Diệp Tuyết giữ lấy hai cánh tay Lăng Mặc Sơn.
Ông ta chỉ lắc đầu:
- Chú vẫn không nhận được tin tức gì của bố mẹ cháu…
Diệp Tuyết thất vọng, cúi gầm mặt xuống thì thào trong miệng:
- Không có tin tức…bố mẹ cháu..thật sự..đã biến mất rồi sao?...
Nói chuyện với Lăng Mặc Sơn một lúc lâu, cô mới biết được người đã làm nhà
cô trở nên thế này lại là bang Hắc Long. Bọn chúng phá tan gia đình của
Hạ Vũ, và cả nhà cô nữa. Tại sao lại nhẫn tâm đến thế chứ?
Lăng Mặc Sơn quan tâm hỏi đã có chuyện gì xảy ra với Diệp Tuyết trong thời
gian qua và hoàn cảnh hiện tại của cô. Ông không thể nào nghĩ đến Diệp
Tuyết lại là người yêu của Devil. Một cô gái bình thường lại làm người
như Devil động lòng. Ông trời rõ ràng đã an bài để Diệp Tuyết gặp Devil
và từ đó giúp ông gặp được con gái của người phụ nữ ông yêu.
Đúng vậy. Lưu Thiên Thiên – mẹ của Diệp Tuyết là người mà ông yêu. Ngày đó
ông cũng giống Devil bây giờ. Lạnh lùng. Tàn nhẫn. Thế nhưng lại yêu một cô gái bình thường. Tình yêu ông dành cho người phụ nữ đó đã không được đáp lại, bởi vì người phụ nữ đó đã trao trái tim cho người khác, là bố
của Diệp Tuyết – Đồng Chí Hùng. Đồng Chí Hùng là bạn thân của ông, Lưu
Thiên Thiên là người ông yêu, ông đồng ý chúc phúc cho cả hai người.
Nhưng từ khi yêu Lưu Thiên Thiên, trái tim ông không thể chấp nhận được
ai khác nữa, cho đến bây giờ ông vẫn độc thân, một mình lãnh đạo một tổ
chức lớn mạnh.
♥♥♥-------♥♥♥-------♥♥♥----------♥♥♥-------♥♥♥--------♥♥♥
Nhật kí, ngày...tháng...năm
Ngày thứ 32 không có anh bên cạnh.
Hôm nay em nghe được tin anh sẽ ra nước ngoài lưu diễn. Đã lâu em không
được gặp anh, vì vậy, em mong lần này có thể ra sân bay nhìn anh từ xa.
Tới sân bay, em trốn vào một góc khuất nhìn anh cùng những người khác cùng
đi tới cửa soát vé, bên cạnh anh còn có ca sĩ Thủy Linh, em nghe nói cô
ấy cũng đi lưu diễn cùng anh và mọi người.
Trước đây em chỉ nhìn thấy cô ấy trên mặt báo, giờ nhìn thấy người thật, cô
ấy quả thật rất xinh đẹp, có lẽ là người con gái xứng đáng với anh. Vì
đúng ở xa nên em không thể nhìn rõ biểu hiện trên khuôn mặt anh trong
lúc này, không biết có còn lạnh lùng như trước nữa không….
Bất chợt ánh mắt anh nhìn xung quanh, lướt qua chỗ em đang trốn. Em vội vã
nép vào trong để anh không nhìn thấy em. Đến khi em nhìn về phía cửa
soát vé thì đã không thấy anh và mọi người đâu.
Anh đã đi rồi. Có lẽ anh không nhìn thấy em. Như thế cũng tốt, anh sẽ mau
chóng quên em đi, mà có khi nào anh đã thật sự quên em rồi không?
Rõ
ràng là em đang muốn điều đó xảy ra nhưng sao cứ nghĩ đến anh không còn
yêu em, không còn nhớ em, đã quên hẳn em đi, em lại thấy đau lòng, tim
thắt lại, trái tim rất đau.
Ký ức tuổi thơ lại hiện lên trong đầu em….
Ngày đó gặp anh…anh 14 tuổi, em 10 tuổi. Anh lạnh lùng, em lại hay nghịch
phá. Anh ít nói, em lại nói rất nhiều. Dường như rất tương phản. Ngày
nào em cũng qua nhà cô anh chơi, chỉ mong được nhìn thấy anh, được chơi
cùng anh. Nhưng lúc nào anh cũng đọc sách và đọc sách, chỉ có mình em tự chơi một mình.
Em
và chị em đều rất giống nhau, đều rất thích hoa oải hương. Em rủ anh đến cánh đồng hoa oải hương ở gần đó. Anh không đồng ý. Em phải nài nỉ mãi
anh mới chịu đi cùng em.
Đến bây giờ em vẫn còn nhớ cánh đồng tràn ngập sắc tím đó. Rất đẹp. Những bông hoa oải hương màu tím đung đưa trong làn gió…
Có
một câu chuyện kể về chuyện tình bên cánh đồng hoa oải hương… Một chàng
trai và một cô gái và một chàng trai quen nhau từ nhỏ rồi phải xa nhau.
Khi hai người g