The Love Of Stars

The Love Of Stars

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322581

Bình chọn: 8.5.00/10/258 lượt.

như mất đi.

Giọng Devil trầm xuống:

- Tôi cũng không bắt liên lạc được với cô ấy. Tín hiệu mất rồi.

Thái Tiến Long, Hoàng Tuấn, Trần Lâm cũng nhận ra. Tất cả tập trung tại một nơi.

- Lỡ cô ta có chuyện gì thì sao? – câu nói xui xẻo này dĩ nhiên là của Thái Tiến Long rồi.

- Chúng ta đã lo quan sát mà không chú ý đến cô ta. Có lẽ cô ta không

thông thạo đường đi ở đây nên đã đi lạc đâu đó rồi. – Hoàng Tuấn cũng tỏ ra lo lắng.

- Nếu lúc này tên sát nhân đó xuất hiện thì sao? Đường ở đây rắc rối như vậy biết cô ta ở đâu chứ. – cái điều xui xẻo này là do Trần Lâm thốt

ra.

Mặc cho vẻ sốt sắng của bọn họ, Devil vẫn bình thản, xoay xoay điện

thoại vẻ đăm chiêu suy nghĩ. Cuối cùng cũng phán cho một câu:

- Cô ta đang ở bãi đất trống ở cuối đường X.

- Đường X? Phải rồi, ở chỗ đó có một bãi đất trống nên tín hiệu của Diệp Tuyết không còn. – Trần Quân như reo lên.

- Nơi đó không có sóng, vậy đúng là ở đó rồi. – Thái Tiến Long ngẫm nghĩ.

……

Diệp Tuyết hơi hoảng sợ nhìn khắp nơi. Bãi đất này khá lớn, không ngờ ở

giữa thành phố A lại có nơi này. Bình thường ít lui tới nhưng nơi phức

tạp gần đây nên Diệp Tuyết cũng không biết khu vực này.

Chả hiểu làm sao cứ đi, đi một lúc rồi lại tới đây. Mắt cận hơn 2 độ lại không đeo kính khiến Diệp Tuyết không nhìn rõ mọi thứ. Đã thế còn không nhận được tín hiệu từ bọn người Super Boys nữa. Diệp Tuyết cũng nghĩ

được chắc nơi này không có sóng rồi. Haizz…

- Ưm mmm….cứu…cứu…tôi…v….

Hơi ớn lạnh với cái không khí ở đây thì một tiếng la khó khăn của ai đó vang lên làm Diệp Tuyết bất giác rùng mình.

Diệp Tuyết cố gắng định thần lại, nghe rõ cái âm thanh đó từ đâu ra. Lát sau cũng chỉ có vài tiếng gì gì đó nghe không rõ.

Không phải có ma đấy chứ?

Không bao giờ.

Trước giờ Diệp Tuyết chẳng sợ ma nên tự trấn tĩnh bản thân, dò dẫm đến cái nơi có cái âm thanh đó.

Xung quanh ngày càng im lặng đến đáng sợ.

Trước mặt Diệp Tuyết là một cảnh tượng thật kinh khủng.

Một cô gái quần áo bị xé rách tả tơi, khuôn mặt thê thảm vô cùng.

Cô gái đang bị một người đè lên, hắn ta ra sức khống chế cô gái với cái vẻ vô cùng gớm ghiếc. Giọng cười ghê tởm vang lên.

Diệp Tuyết cảm thấy nổi hết da gà khi chứng kiến cảnh tượng hãi hùng này.

Lúc này, bọn người của Devil không có ở đây. Cô phải làm sao khi giác quan thứ sáu mách bảo…

Hắn ta chính là…..tên sát nhân bệnh hoạn!

Kẻ mà trước đó cô muốn hắn xuất hiện để thoát khỏi cảnh đau chân nhanh chóng nhưng …. giờ thì không muốn tí nào. Như phát hiện được sự có mặt của Diệp Tuyết, chỉ trong mấy chục giây sau,

tên sát nhân đã buông tha cho cô gái kia, để mặc cho cô gái nước mắt đầm đìa, hai tay ôm lấy cơ thể, nép vào một gốc cây, trông rất tội nghiệp.

Diệp Tuyết nhìn thấy mà xót xa và thương cảm cho cô gái. Nhưng chính cô cũng phải nhìn lại, mình đang gặp nguy hiểm.

Anh mắt tên sát nhân thật kinh khủng. Hắn nhìn như muốn “ăn tươi nuốt sống” cô.

Trong lòng hoảng sợ, ý nghĩ bỏ chạy đã lướt qua đầu Diệp Tuyết rồi lại mất đi.

Cô không thể bỏ chạy lúc này.

Đôi chân đang mang bốt cao vậy làm sao mà chạy được chứ.. Chân đã đau sẵn rồi. Muốn cũng không được

Hơn nữa, còn cô gái…Cô ấy sắp trở thành nạn nhân thứ 9 của hắn, cô không thể để mặc cho chuyện đó xảy ra…không thể…

Diệp Tuyết hít thở một hơi thật dài, cố tỏ ra cứng rắn, bình tĩnh, giọng nói mạnh mẽ:

- Anh…là tên sát nhân đã giết 8 cô gái?

- Ha ha ha…- tên sát nhân cười như điên như dại rồi nói – Đêm này lại xuất hiện thêm một con mồi nữa rồi…ha ha ha…

Nghe giọng cười đó mà Diệp Tuyết muốn ngất luôn. Quá kinh!

Cô giữ vẻ mặt thản nhiên nhất có thể:

- Tại sao anh lại nhằm vào những cô gái như tôi và cô ấy?

Im lặng.

Diệp Tuyết điều chỉnh lại hơi thở của mình.

Tim đập rất nhanh…

- Tại sao ư? Bọn con gái tụi mày là một lũ chẳng ra gì…haha…cũng như cô ta…Cô ta đã phản bội tao…một đứa con gái xấu xa….

Hắn ta ngừng lại. Diệp Tuyết cũng lờ mờ hiểu mọi chuyện. Thì ra hắn bị

người yêu phản bội nên mới trở nên bệnh hoạn thế này. Và cũng có lẽ cô

gái đó tóc quăn, mặc váy ngắn, đi giày bốt cao như cô bây giờ nên hắn

mới giết những cô gái như vậy. Tên này đúng là có vấn đề thật rồi.

Tên sát nhân lại nói tiếp:

- Bọn mày cũng giống như ả…đều là bọn con gái đê tiện… phải chết…phải

chết hết…bọn con gái lăng loàn…Con nhỏ kia và mày sẽ là hai con mồi tiếp theo…haha…

Nói xong, tay cầm con dao, hắn lao đến Diệp Tuyết. May mà phản ứng nhanh nên cô đã tránh kịp nhát dao đầu tiên.

Nhưng sau đó, với sức mạnh điên cuồng của một tên bệnh hoạn, hắn cứ đâm thẳng vào cô. Nhờ có giác quan thứ sáu nên cô mới nhanh nhẹn tránh được các

nhát dao đáng sợ của hắn.

Cô gái kia vẫn tựa bên gốc cây khóc thút thít mà không có tí phản ứng gì.

Tự bản thân Diệp Tuyết cũng rất thông cảm cho cô ta, đã bị thế thì làm

được gì nữa chứ.

Diệp Tuyết sử dụng mấy chiêu võ Karate mà cô đã học “lơ tơ mơ” trong mấy

tháng trước để chống lại tên sát nhân. Tuy nhiên rất khó khăn vì cô đang mang một đôi bốt cao khoảng 10 phân, đi đứng còn khó nói chi là phản

kháng một người đàn ông khỏe mạnh…

Và thêm nữa, hắn ta quá mạnh…qu


Polly po-cket