
ô ráp, hai mắt vô hồn, còn là một người câm?”
Một nam nhân mập lùn cười ha hả nói: “Trên đường chưa từng mở miệng, có thể là vậy rồi.”
Bà nói bâng quơ, “Chỉ là một đứa câm, ngay cả việc làm bồi bàn cũng
không thể làm được. Ta không cần. Còn mấy đứa còn lại thì ta lấy. Lý
quải tử*, hàng lần này ngươi mang đến không ra hồn gì cả.”
*Quải tử: què chân
Lý quải tử thở dài: “Bây giờ lừa người không dễ đâu. Đông hoàng đã phái
người duy trì trị an ở phía đông, những nạn dân cũng được sắp xếp ổn
thỏa, đoán chừng về sau muốn xuống tay cũng khó. Có thể đây là lần làm
ăn cuối của ta, phía tây đã được Tây hoàng đánh lui, nghe đại ca ta nói
có thể quay trở về, ta cũng không có ý định tiếp tục việc mua bán tổn
hại âm đức này.”
Bà ta cười lạnh, “ Ngươi làm lâu thế rồi, bao
nhiêu âm đức cũng sớm tổn hại hết. Nếu là lần mua bán cuối thì chúng ta
nên vui vẻ bàn bạc về giá cả lần này đi.”
Lòng Sơn Tảo thật sự là đang treo ngược lên cao, mặc dù nàng không biết cái việc gọi là bồi bàn là gì, nhưng nàng hiểu, hai người trước mắt đang quyết định vận mạng
của nàng.
Sau một phen cò kè mặc cả, người đàn bà liền đưa mấy
người bên cạnh đi, trong đó có cả cô nương mới vừa nói chuyện cùng nàng, chỉ còn lại nàng cùng với một thiếu phụ trung niên chừng hơn 40 tuổi.
Sau khi Lý quải tử nhận tiền thì quay sang nhìn hai người bọn họ, nhíu mày
đầy ghét bỏ. Một người câm, một người gần già nua, đều không thể bán
được.
Lý quải tử hung hăng nguyền rủa mấy câu, một tay hắn xốc áo của bọn họ lên, kéo họ đến chợ. Hắn cắm vài ngọn cỏ vào, cứ bày bán một cách quang minh chính đại như vậy. Nhìn cảnh chợ nhốn
nha nhốn nháo ở trước mắt, Sơn Tảo có chút ngoài ý muốn, nơi này không
bị ảnh hưởng bởi chiến loạn sao? Tại sao người nơi đây lại vẫn có thể
sinh sống nhàn rỗi như vậy?
Nhưng rất nhanh nàng đã không thể quan tâm đến việc khác như vậy rồi, bởi vì Lý Quải Tử đã bắt đầu lớn tiếng rao lên.
“Bán nô tài đây, đàng hoàng an phận, có thể chịu được cực khổ, yên tâm đến mua đi…”
Trong lòng Sơn Tảo cười khổ, nàng vốn chính là một cô nương đàng hoàng, bị tên Lý Quải Tử này rao đến biến thành nô tỳ rồi.
Rất nhanh đã có người vây quanh lại, hoặc là hỏi thăm những cô nương trẻ
hơn, hoặc là những tiểu tử có sức lực, loại giống nàng trên người không
dư được một lượng thịt, lại bị câm, người khác vừa hỏi đã lắc đầu liên
tiếp.
Vây xem một lát, mọi người dần dần tản đi, Lý Quải Tử có
chút nóng nảy, nhìn thấy có một tên hai mắt cứ nhìn nàng chòng chọc, vội vàng tiến lên rao bán: “Vị đại ca này, ngài nhìn tên nô tài này một
chút đi, tuy nói là người câm, thân thể có chút gầy yếu, nhưng vẫn có
chút lanh lợi đúng không, hơn nữa hắn không nói lời nào, ngài muốn chỉnh như thế nào liền có thể chỉnh như vậy, mua về thôi.”
Người nọ
tựa như có hứng thú, đi về phía trước nàng hai bước, lòng Sơn Tảo nhảy
bang bang, đến khi người nọ ngồi chồm hổm, chuẩn bị đưa tay lên nhéo ở
hai bên má nàng, liền mở miệng nói một chữ: “ngươi…”
Sơn Tảo chộp lấy cơ hội, chính xác, a ô cắn một cái lên cổ tay hắn, gắt gao cắn
không nhả miệng, đến khi trong miệng khuếch tán ra mùi tanh mặn.
Mọi việc diễn ra nhanh chóng, tất cả mọi người đều không kịp phản ứng, đến
khi người nam nhân lùn mập kia kêu gào bi thống, Lý Quải Tử mới một cước đá ngã Sơn Tảo.
“Khốn kiếp, dám cắn người ! Ông đây đánh chết mày!”
Đá qua một cước, Sơn Táo liền bổ nhào hai vòng, trước bụng bị xước phồng
một mảng, Sơn Tảo rên rỉ mấy tiếng, tóc xổ ra trên mặt, cổ họng có chút
ngọt, nàng nhịn không được ho khan mấy tiếng, mơ hồ nhìn thấy nàng ho ra máu, trên mặt đất tản ra nhiều đóa hồng.
Lý Quải Tử còn muốn
đánh nàng, tên kia đã chỉ lỗ mũi hắn mắng: “ Tên què kia,loại nô
tài này cũng gọi là đàng hoàng an phận sao? Hắn cũng ho ra máu rồi,
chưa biết chừng lại bị bệnh lao, bọn người của tên què ngươi đây cũng là nạn dân chạy loạn từ phía tây tới đây, ai biết tên khốn kiếp kia trên
người có bệnh gì hay không, đền tiền! Ông đây muốn đi xem đại phu! Nhanh đền tiền cho ta!
Lý Quải Tử bị hắn níu lấy cổ áo, nhất thời
không thể phản đòn, chỉ có thể nhìn tức, khuôn mặt tươi cười, “Đại ca,
ta hôm nay cũng mới thấy người, trước đó nào biết tình huống như thế
nào, huynh đại nhân đại lượng, cũng đừng có so đo.”
Tên kia quyết không tha, vết thương bị cắn trên cổ tay đã sưng đỏ, máu ứ đọng, bên
trên có chút tia máu rỉ ra, Sơn Tảo đã thật lâu chưa ăn gì, cơ bản cũng
không có hơi sức gì, cắn một cái dường như đã dùng hết hơi sức còn lại
của nàng, nam nhân tức giận mắng, la hét lớn muốn Lý Quải Tử đền tiền
cho hắn.
Lý Quải Tử cũng không phải người dễ ức hiếp, nháy mắt
sắc mặt liền biến đổi, dùng sức một chút đã thoát khoát người kia, “Ngài cũng nói tên tiểu tử này có thể có bệnh lao, ta khuyên ngài nên nhanh
chóng đi xem một chút, đợi thêm một lát không chừng ngài sẽ dính bệnh
lao thôi!.”
Khi vừa mới ồn ào, xung quanh còn có người vây xem,
nhắc tới bệnh lao, mọi người nhanh chóng tản ra, tâm tình Lý Quải Tử các ác liệt, tên này cố tình không nói đạo lý, rầm rầm rì rì đều muốn hắn
đền ti