
Thôi, được rồi, lâu như vậy quên mất chuyện chính.
Vương thị buông chén trà
trong tay nhìn Vu Thu Nguyệt nói:
-
Mười ngày sau, thái phu nhân sẽ mời khách quí đến nhà xem kịch, mượn cơ hội này
để giới thiệu các ngươi với các quý phu nhân. Bên kia trong thời gian ngắn chắc
chắn không thể học tốt được quy củ, không thể gặp khách. Đến lúc đó là cơ hội
để muội muội lộ diện rồi. Muội phải nắm cho chắc. Chỉ cần mọi người tiếp nhận
muội thì địa vị của muội lại càng được nâng lên.
Vu thu nguyệt nhẹ nhàng
cười:
- Muội
muội đã biết, cám ơn tỷ tỷ nhắc nhở
Thu đường viện
Hồng Hạnh đẩy cửa phòng
đã thấy Tương Nhược Lan ngồi trên đầu giường ôm chăn, ngẩn người, bèn nói:
-
Tiểu thư, người tỉnh lại khi nào, sao không gọi chúng ta?
Tương Nhược Lan hơi động,
lúc này mới phát hiện chân hơi tê dại, rồi nói:
-
Buổi tối gặp ác mộng, tỉnh lại rồi cũng không ngủ được nữa.
Hồng Hạnh nghe xong thầm
đoán là vì Hầu gia đi tìm nha đầu thông phòng cũng không muốn để ý đến nàng nên
tâm tình không tốt. Tất nhiên những lời này cũng chỉ dám nghĩ mà không dám nói,
bèn hỏi:
-
Tiểu thư có ngủ tiếp không?
Tương Nhược Lan ngẩng
đầu:
-
Bây giờ là canh mấy
Hồng Hạnh đáp: – canh
thìn.
-
Ai nha!
Tương Nhược Lan vội nhảy
xuống giường nhưng vì chân bị tê nên té lăn trên đất. Hồng Hạnh vội chạy lên
đỡ:
-
Tiểu thư, người gấp cái gì a, canh giờ vẫn còn sớm.
-
Giờ thìn phải đi thỉnh an, giờ thìn rồi! thiếu chút nữa là quên!
Tương Nhược Lan kêu lên
vội vội vàng vàng nói với Hồng Hạnh:
-
Nhanh nhanh chải đầu cho ta, ta muốn đi thỉnh an thái phu nhân.
Lúc này, Phương mụ mụ đi
vào, phía sau là Ánh Tuyết và Hoa Thanh bưng nước cho Tương Nhược Lan rửa mặt,
vừa vặn nghe được Tương Nhược Lan nói liền bảo:
-
Tiểu thư đừng vội, thái phu nhân đã sai người dặn, trên đầu tiểu thư có thương
tích, không cần phải đến thỉnh an.
-
Từ lúc nào? Tương Nhược Lan quay đầu hỏi.
-
Lúc tối hôm qua, lúc ấy tiểu thư đang nói chuyện cùng Hồng Hạnh nên ta không
vào bẩm báo.
Hồng Hạnh lúc này buông
lược nói với Tương Nhược Lan:
-
Nếu đã thế tiểu thư có ngủ tiếp không?
Tương Nhược Lan lắc đầu:
-
Không được, ta nhất định phải đi, nhanh giúp ta chuẩn bị, đã không còn sớm rồi.
Các ngươi có biết thái phu nhân thường dậy lúc nào không?
Các nha hoàn trong phòng
nhìn nhau ngơ ngác, không ai quan tâm đến chuyện này. Tương Nhược Lan thở dài,
thật đúng là không chuyện gì tốt cả?
Lúc này Ánh Tuyết mới nhỏ
giọng nói:
-
Tiểu thư, thái phu nhân lúc nào cũng giờ Mão hai khắc thức dậy
Hồng Hạnh thấy Ánh Tuyết
nói vội trừng mắt:
-
Ngươi không biết cũng đừng nói lung tung tránh phiền phức tiểu thư! Mang nước
ra ngoài. Chuyện ngoài viện ngươi đã làm chưa?
Tương Nhược Lan nhìn Ánh
Tuyết, đó chính là nha hoàn lớn lên cực kì thanh tú đã gặp qua, nghe Hồng Hạnh
nói là nha đầu ngoại viện. Nàng nhìn Ánh Tuyết hỏi:
-
Ngươi chắc chắn?
Ánh Tuyết nhìn Hồng Hạnh
thấy Hồng Hạnh lạnh lùng nhìn nàng vội cúi đầu:
-
Khi ta đến nhà bếp thường xuyên gặp nha đầu trong viện thái phu nhân, trong lúc
trò chuyện biết được một chút thói quen của thái phu nhân
-
A!
Hai mắt Tương Nhược Lan
sáng ngời đánh giá Ánh Tuyết từ trên xuống dưới. Trong trí nhớ Tương Nhược Lan
không có nhiều thông tin về nữ tử này, chỉ biết nàng không phải là nha hoàn phủ
tướng quân mà là nô tỳ bán thân cho nên chỉ hầu hạ ngoại viện.
-
Vậy ngươi còn biết cái gì?
Ánh Tuyết cúi đầu thong
thả nói:
-
Thân thể thái phu nhân không tốt nên đều dậy sớm. Buổi sáng giờ Mão hai khắc
dậy, buổi tối thì canh ba mới đi ngủ. Cuộc sống rất có quy luật!
Hồng Hạnh đứng bên thấy
tiểu thư có hứng thú với Ánh Tuyết, cắn cắn môi gắt gao nhìn Ánh Tuyết.
Tương Nhược Lan đứng dậy
chậm rãi đi đến bên cạnh Ánh Tuyết, hai mắt nhìn thẳng nàng. Bước chân và ánh
mắt nàng đều khiến người khác có áp lực. Đây là nàng học từ sếp của nàng. Mỗi
khi sếp đến gần nàng như thế, tâm tình của nàng đều trở nên căng thẳng hơn. Sau
này sếp nói với nàng rằng chỉ có nàng dưới áp lực đó của sếp mà vẫn duy trì sự
trầm tĩnh, ánh mắt không đổi. Từ lúc đó, sếp bắt đầu chú ý đến biểu hiện của
Tương Nhược Lan.
Hôm nay nàng cẩn thận
nhìn vẻ mặt Ánh Tuyết, Ánh Tuyết cũng không vì nàng đến gần mà có chút khiếp
sợ, ánh mắt không thay đổi. Chắc chắn đây không phải là người nhát gan sợ
chuyện.
Tốt lắm! Khóe miệng Tương
Nhược Lan lộ ra ý cười nhàn nhạt.
-
Thân thể thái phu nhân không khỏe? Bà có bệnh gì?
Ánh Tuyết vẫn cúi đầu,
hai tay xoắn chặt, Tương Nhược Lan nhìn đôi tay trắng bệch biết trong lòng nàng
có sự sợ hãi nhưng vẫn có thể khống chế được tâm tình cũng không phải là chuyện
đơn giản.
Ánh Tuyết đáp lại:
-
Tiểu nha đầu kia nói, từ khi thái phu nhân sinh tiểu thư có để lại bệnh chứng,
về phần cụ thể là gì thì Ánh Tuyết không biết.
Tương Nhược Lan gật đầu
rất hài lòng với câu trả lời của nàng:
-
Ngươi có thể nghe được nhiều chuyện như thế qua lời tiểu nha đầu kia, nhất định
tốn không ít tâm tư?
Ánh Tuyết ngây người rồi
bình tĩnh trả lời:
-
Nàng ấy thích những đồ nô tỳ thêu thù