
ến nỗi chỉ còn da bọc
xương, mỗi lần nhìn vào gương cũng thấy kinh hãi. Sớm biết luyến ái sẽ
hao tổn sức khỏe thế này thì trước kia không cần ép buộc bản thân làm
gì.
« Nhóc con, là tâm bệnh thì bồi bổ sao được. Chỉ có chính con tự bồi bổ cho con được thôi »
Tôi áp tay lên ngực, tâm bệnh ? Đúng là bị bệnh thật rồi, ngực mới hay đau như vậy
Tiểu quỷ kia, đừng làm cho tôi đau nữa được không ?
Có người nói yêu một người là thà giết chết đối phương, nhưng tôi không nỡ…
Thật không nỡ.
Cuối tháng mười, cơ hội tôi chờ đợi nhiều năm nay cuối cùng đã đến.
Tôi cố gắng đem toàn bộ tinh thần tập trung vào đầu tư cổ phiếu, việc này sớm đã phát triển vượt ngoài dự liệu của tôi.
Bố mẹ không hề do dự mang toàn bộ tài sản tích trữ bao năm cùng khế ước căn nhà đi vay vốn ngân hàng để đầu tư cổ phiếu. Trời đất, sao lại liều quá mạng vậy chứ? Đúng là bố mẹ của con mà
Cho dù con có là con gái bảo bối của bố mẹ, cũng không thể nói cho liền cho hết vậy chứ?? (khụ, tuy rằng của cải này sớm muộn cũng do truyền lại cho tôi thôi) Tiin người mù quáng như thế này, nhỡ về sau gặp phải lưu manh thì biết làm sao? Thái Hậu vỗ má tôi mấy cái, cười lớn nói “Nhóc con, con nghĩ rằng với ai bố mẹ cũng thoải mái như vậy sao?”
“Thế vì sao lại tin tưởng con như thế? Vì cái gì?” Cũng không biết do đâu mà nhị vị lão gia lại ưu ái tôi như vậy
Thái Hậu dừng động tác, liếc tôi một cái xem thường, thản nhiên nói “Đúng vậy, chúng ta cũng đang chờ con nói cho chúng ta biết là vì sao đây?”
Lòng tôi chợt động, quan sát Thái Hậu thêm một phần chăm chú. Thái Hậu…biết được gì rồi sao??
Thái Hậu thấy tôi nghi ngờ không chút nao núng, tiếp tục chỉnh đai áo của bà, giống như hết thảy chỉ là áo giác của riêng tôi. Nhưng trong lòng chúng tôi đều hiểu.
Cũng phải, dù thế nào tôi cũng do một tay mẹ sinh thành nuôi nấng, làm sao lại không phát hiện ra điểm khác thường sau khi tôi trọng sinh. Có nên nói cho bố mẹ biết sự thật không? Nhưng chuyện kì lạ như vậy Thái Hậu liệu có tin hay không?
Tôi ngập ngừng, lắp bắp chọn lọc từ ngữ “Nếu…con nói nếu nhé, nếu con không phải là Nhâm Kim Sanh hiện tại….kỳ thật…con..” Đến từ tương lai….
“Được rồi” Một bàn tay xoa đầu dừng lời tôi lại “Chỉ cần con vẫn là con gái của chúng ta, vậy là được rồi” Thái Hậu lại xoa đầu tôi thở dài “Việc này mẹ không nghĩ đến nữa rồi, chỉ cần con vẫn là nhóc con của chúng ta thôi”
Tôi cúi đầu đem mặt áp vào lòng bàn tay ấm áp của mẹ, nghèn nghẹn nói “Con vẫn là con, vẫn là nhóc con của bố mẹ” Hai mươi chín năm sống trong vòng tay cha mẹ, lần đầu tôi mới nhận ra tình thương của mẹ dành cho tôi có bao nhiêu sâu sắc, có bao nhiêu tin tưởng.
Số lần gọi tới của Trần Hy lại giảm xuống còn 2,3 ngày một lần, thời gian nói chuyện lại càng ít thêm. Hỏi hắn, hắn cũng chỉ lạnh nhạt mà rằng “Tớ có nhiều chuyện phải làm”
Rốt cuộc cậu có bao nhiêu thời gian rảnh để nói chuyện cùng tớ đây?
Đột nhiên cảm thấy nhớ hắn điên cuồng, tôi nhịn không được cầm lấy di động bấm số của hắn ( Được! ngươi không gọi cho lão nương thì để lão nương gọi cho ngươi) Chờ tổng đài kết nối, tôi mới nhớ ra đang là nửa đêm bên Mĩ. Chết!
Vội vàng ấn nút ngắt cuộc gọi nhưng khoảnh khắc vừa chạm tay tới nút đỏ, chợt có một giọng nói lưu loát vang lên “Hello?”
Là giọng nữ.
Tâm trí tôi vỡ tan, rơi rụng từng mảnh. Tôi theo phản xạ dùng tiếng anh hỏi lại
“Can I speak to Chenxin? Im his friend”
“Ồ, là bạn bên Trung Quốc của cậu ấy sao?” Giọng nữ rất nhanh chuyển sang tiếng Trung
“Vâng… tôi nói chuyện với cậu ấy được không?”
“Ừm, thật ra….” Giọng nữ có điểm ngập ngừng, “Cô gọi lại vào ban ngày được không? Cậu ấy còn đang ngủ”
“..à….”
Gác máy, tôi kinh ngạc ngồi phịch xuống mép giường. Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi. Phải tin tưởng hắn, nhất định phải tin tưởng hắn……….
Buổi tối, hắn gọi điện thoại tới giải thích “Tối hôm qua đám bạn bè tụ tập tới hơn nửa đêm nên mọi người đều ngủ lại nhà tớ, cô gái hôm qua chỉ là bạn bè bình thường thôi”
Tôi nắm chặt di động “Uhm” Đúng mà, quả nhiên chỉ là hiểu lầm thôi
“Nếu không có chuyện gì nữa thì tớ gác máy nhé”
“ưm…có thể tán gẫu một chút không?” Tôi cố lấy dũng khí ướm hỏi. Chúng tôi đã lâu không có dịp tâm sự, nói vài ba câu chuyện thường ngày như trước.
Trần Hy nhẹ giọng nói “Tớ còn chút việc cần làm”
“Uhm, vậy cậu mau đi đi”
…..
Tôi biết khi đó giữa chúng tôi đã xuất hiện vấn đề rồi nhưng lại không biết là ở chỗ nào và nên giải quyết ra sao?
Đối với tình yêu, có đôi khi chúng ta cứ luôn bất an mà ngốc nghếch để tâm vào mấy chuyện vụn vặt đến đánh mất cả bản thân mình.
Tuy rằng vẫn thực bất an nhưng tôi chưa từng nghĩ tới việc từ bỏ, chưa từng nghĩ tới việc sẽ buông tay hắn.
Không muốn cứ ngồi đó mà suy nghĩ vẩn vơ, tôi quyết định làm người chủ động, mà hắn lại ngày càng lãnh đạm. Tôi cắn răng vận dụng tất cả chiêu thức có thể nghĩ ra, thục nữ có, đanh đá có, mè nheo có, hài hước có …chỉ mong có thể cùng hắn kéo dài câu chuyện. Nhưng hắn vẫn như cũ, vẫn luôn thản nhiên mà rằng “Tớ có nhiều việc phải làm”
***
Hai năm sau, số lần gọi điện của hắn vô cùng ít ỏi,