
xa đang trào dâng trong lòng.
Có vật gì đó va vào chân của Lâm Tử Mạch.
Cô buông Tiểu Cáp ra, nhìn xuống, thì ra là chiếc vòng cổ có hình dạng kỳ
quái của Tiểu Cáp, có lẽ đã bị cô đụng phải nên rơi xuống.
Cô nhặt chiếc vòng đó lên, sau đó kéo qua đeo vào cổ cho Tiểu Cáp.
Cô chẳng có dũng khí để nhìn xem Âu Dương Thành đang làm gì, chỉ tự dối
mình dối người nhìn chăm chú vào cặp mắt trong veo như nước hồ xanh biếc của Tiểu Cáp.
Trong khoảnh khắc, lúc cô cài xong chiếc vòng vào
cổ cho Tiểu Cáp, có một giọt nước mắt không kiềm chế được từ trong hốc
mắt Lâm Tử Mạch trượt xuống, may mà giọt nước mắt ấy lại rơi đúng vào
chỗ khảm đá hình bát giác ở trên chiếc vòng cổ của nó…
Ngay lập
tức, có một luồng sáng lóe lên, Lâm Tử Mạch bị luồng sáng ấy làm cho tức mắt nên nhắm chặt mắt lại. Đúng thời khắc đó, dường như cô đã nghe thấy vài tiếng ve sầu mà chỉ có ở quê cô mới có: “Ve sầu, ve sầu…”
Trong vài giây ngắn ngủi, luồng sáng dịu đi, Lâm Tử Mạch dần dần mở mắt ra.
Hình ảnh đầu tiên mà cô nhìn thấy vẫn là đôi mắt màu xanh da trời của Tiểu
Cáp, đôi mắt của nó lúc nào cũng trong veo, nhưng dường như nhìn không
thấy đáy, chính điều ấy khiến cho người khác không thể không nhìn chăm
chú như muốn kiếm tìm một điều gì đó trong cái màu xanh biêng biếc ấy.
Chớp mắt vài cái, Lâm Tử Mạch thôi không nhìn chăm chú vào đôi mắt của Tiểu
Cáp nữa, cô ngẩng đầu nhìn về phía Âu Dương Thành đang đứng.
Không đúng!
Lâm Tử Mạch không dám tin vào điều đó, liền để ánh mắt của mình thêm một
lần nữa rơi xuống người Tiểu Cáp! Đầu của chú cún Tiểu Cáp này đã cao
đến eo của cô rồi cơ mà, tại sao bỗng nhiên giờ lại biến thành nhỏ xíu
như thế này, đôi chân còn không dài bằng lòng bàn tay cô?
Cô dụi dụi mắt, lại nhìn về hướng bên hồ, không còn thấy bóng dáng của Âu Dương Thành và Trình Tử nữa?
Nhưng bốn phía xung quanh, rõ ràng là chẳng có chút gì thay đổi: Cô vẫn ngồi
xổm ở trên con đường đó, hồ Huyền Vũ vẫn là hồ Huyền Vũ, liễu bên hồ vẫn y nguyên như vậy, và cả cây thường xuân nữa, chúng vẫn leo bám đầy trên tường Minh Thành, chỉ có những chiếc ghế ngồi ven hồ, hình như trước
đây chúng không cũ kỹ đến như vậy.
Lâm Tử Mạch đứng dậy, đột nhiên không biết nên đi về đâu?
“Gâu!” Tiểu Cáp kêu lên một tiếng, tiếng kêu trẻ con của nó thật non nớt, nghe ra tiếng kêu ấy còn như có vẻ làm nũng nữa.
Lâm Tử Mạch cúi đầu nhìn Tiểu Cáp, nó dụi dụi đầu vào chân cô, sau đó lại
cúi đầu xuống cắn sợi dây xăng-đan màu trắng của cô, giống như sợ cô bỏ
nó mà đi.
Lâm Tử Mạch lại ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu nó, rồi ôm nó vào lòng.
Thân hình của chú Tiểu Cáp phiên bản thu nhỏ này rất nhỏ, nhưng nó lại phải
đeo cái vòng cổ giống y hệt cái vòng cổ mà Tiểu Cáp của Âu Dương Thành
vẫn đeo, chỉ có điều nếu không có sợi dây dài thì không thể dắt được nó, Lâm Tử Mạch liền ôm nó vào trong lòng.
Rồi sau đó thì sao? Nên làm cái gì bây giờ?
Cô bước vô định về phía trước.
Nhìn về phía chân trời xa xa, mặt trời đã sắp khuất hẳn, nhưng đám mây ngưng lại ở trên đỉnh ngọn tháp mà cô luôn chú ý từ nãy vẫn đứng yên ở đó,
khiến cô có chút mê hoặc không thể lý giải nổi.
Có lẽ vừa rồi nhìn thấy hình ảnh Âu Dương Thành và Trình Tử chỉ là do cô tưởng tượng, còn chú chó nhỏ đáng thương này chẳng qua là bị người ta bỏ rơi mà
thôi?
Nghĩ đến đây, cô liền bước chậm lại, một tay bế chú chó nhỏ Tiểu Cáp, còn tay kia lấy điện thoại từ trong túi ra, ấn phím “1”. Cô
cần chứng thực lại sự việc.
“Xin chào, ai vậy?” giọng nói lạnh nhạt của Âu Dương Thành từ đầu bên kia truyền đến, Lâm Tử Mạch sững người.
Không thể như thế được. Tử Mạch đã cài tiếng chuông riêng cho số điện thoại
của cô trên điện thoại của Âu Dương Thành, kể cả không để chuông, thì
trên màn hình cũng hiển thị tên người gọi đến, sao anh lại hỏi cô là ai?
“A lô, xin hỏi ai đấy ?” - Âu Dương Thành hỏi lại một lần nữa, giọng nói từ điện thoại truyền đến dường như có chút bực bội.
Lâm Tử Mạch lí nhí đáp: “Là em...” cô thấy có gì đó khác thường, nhưng lại không nói ra được đó là điều gì.
“Em là ai?” Âu Dương Thành hình như đã bực thật sự, e rằng nếu cô không trả lời cho rõ ràng, anh sẽ cúp máy.
Anh ấy lẽ nào lại không nhận ra giọng nói của mình? Lâm Tử Mạch thầm nghĩ.
Rồi cô khe khẽ thở dài, trả lời: “Là em, em là...” câu trả lời bỗng
nhiên im bặt.
Trước mặt có một người đang đi đến, vừa đi vừa nghe điện thoại, người đó chẳng phải là Âu Dương Thành sao?
Chủ động ngắt điện thoại, Lâm Tử Mạch thở phào nhẹ nhõm, có lẽ là do cô quá để ý, nên mới sinh ra những ảo giác như vậy. Âu Dương Thành đi về phía
cô, hẳn là sẽ nhìn thấy cô thôi.
Lâm Tử Mạch mỉm cười vui vẻ,
bước lên vẫy vẫy tay với Âu Dương Thành, nhưng anh lại chẳng có phản ứng gì. Lúc này Tử Mạch mới phát hiện ra có điều gì đó không bình thường,
bất giác cô dừng bước lại, kinh ngạc nhìn Âu Dương Thành. Anh vẫn cầm
điện thoại, hỏi thêm một tiếng rồi mới ngắt; Rõ ràng anh phải nhìn thấy
cô chỉ cách anh có vài mét thôi chứ, sao lại giống như anh chẳng nhìn
thấy gì vậy, gương mặt anh vẫn chẳng có chút biểu cảm nào tiếp tục bước
v