
u đớn, hướng Hiên Viên Cô Vân ra lệnh, "Lần khác,
chúng ta lại tiếp tục chơi."
Hiên Viên Cô Vân thở phì phò, cầm cánh tay Vũ Cơ, lôi
tới cửa, mở cửa, lập tức quăng người, quay lại đóng cửa liền hướng Nhược
Khả Phi đi đến.
Nhược Khả Phi lớn tiếng cười, nghe ngoài phòng có
người nguyền rủa nàng, lại càng cười làm càn. Hiên Viên Cô Vân nhìn Nhược Khả
Phi cười càn quấy, cũng phá lên cười. Hai người cùng ngã xuống gường.
Tiếp theo, lại là liều chết quấn lấy nhau.
Không miên, không ngớt.
Hôm sau, Nhược Khả Phi đã khuya mới rời giường. Nha
hoàn hầu hạ Nhược Khả Phi cả người đau nhức tắm rửa, liền ở trong vương phủ đi
bộ. Hiên Viên Cô Vân sáng sớm nhận được khẩu dụ của Hoàng Thượng tiến cung.
"Ngày hôm qua Vũ Cơ mà Thất vương gia đưa tới,
giờ ở đâu?" Nhược Khả Phi tùy ý hỏi.
"Hồi phu nhân, quản gia đem nàng dàn xếp ở ngọc
lan cư, truyền đại phu chẩn trị cho nàng ".Nha hoàn nơm nớp lo sợ trả lời,
hôm qua Vũ Cơ kia tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp sân. Bị quăng ra mình đầy
thương tích, hấp hối. Trước mắt chủ tử hỏi, chẳng lẽ là muốn bỏ đá xuống giếng?
"Xem ngươi." Nhược Khả Phi giận dữ, "Có
phải hay không nghĩ ta sẽ muốn đi lấy lấy mạng Vũ Cơ kia?"
"Nô tỳ không dám, nô tỳ đáng chết!" Nhược
Khả Phi dứt lời, nha hoàn đã quỳ gối xuống.
"Chậc chậc ~~" Nhược Khả Phi cảm thán ,
"Ta như là người xấu sao? Ta chỉ là muốn đi xem nàng, kêu quản gia phái người
trị liệu." Dứt lời, đưa tay nâng nha hoàn phát run đứng dậy, bĩu môi,
"đi trước dẫn đường."
Nha hoàn không ngừng bước về phía trước, Nhược Khả Phi
kéo bước chân chậm rãi đi theo phía sau. Nha hoàn cảm giác được, lại không dám
đi gấp, chỉ thả chậm cước bộ chờ đợi Nhược Khả Phi.
Hai người chậm rãi đi đến nhất u tĩnh sân, lại vừa lúc
nhìn thấy quản gia đi ra.
Quản gia nhìn thấy Nhược Khả Phi sửng sốt, lập tức đi
qua lễ: "Phu nhân."
" Vũ Cơ kia thế nào ?" Nhược Khả Phi vẫn tùy
ý buông lời, lại hỏi quản gia có chút kinh hãi.
"Nàng, còn hô hấp được. Nô tài tưởng là, nàng dù
sao cũng là thất vương gia đưa tới..." Quản gia giải thích .
"Được rồi, ta không có ý tứ kia ." Nhược Khả
Phi ngắt lời, không kiên nhẫn phất phất tay, "Ta vào xem nàng."
"dạ." Quản gia lắc mình tránh ra, nói.
Vào phòng, một mùi nồng đậm thuốc Đông y, vị phiêu tán
ở không trung. Nhược Khả Phi chậm rãi đi đến trước giường, nhìn người đang nhắm
mắt phía trước. Vốn là xinh đẹp loá mắt thiên hạ, giờ phút này lại nằm suy yếu,
ngực phập phồng chứng tỏ người trên giường còn sống. Nhìn Vũ Cơ trên người đều
thấy những vết roi ghê người, Nhược Khả Phi nở nụ cười. Đứa nhỏ này xuống tay
thật mạnh.
Nghe được thanh âm cười nhẹ nữ nhân, người trên giường
mở mắt. Nhìn người đến là Nhược Khả Phi, nguyên bản mặt tái nhợt càng thêm vô
sắc. Rất giống nhìn thấy quỷ, đồng tử phóng đại: "Ngươi, ngươi tới làm cái
gì?"
"Đến xem ngươi đã chết chưa à." Nhược Khả
Phi bình tĩnh đáp , "Thoạt nhìn cũng không tệ lắm."
"Hừ! Ta chết, thất vương gia sẽ không bỏ
qua ngươi!" Vũ Cơ cắn môi giọng căm hận nói.
"Thật đáng yêu." Nhược Khả Phi khẩu khí làm
cho người ta sợ hãi, chậm rãi ngồi ở bên giường, để sát vào Vũ Cơ nói,
"Ngươi cho rằng hắn có sao? Hôm qua ngươi bị ngược, ngươi cho rằng hắn sẽ
không biết?" Nhược Khả Phi khóe miệng hiện lên ý cười, vương phủ này tay
chân của hắn thật đúng là không ít đâu.
Vũ Cơ mở lớn miệng, một câu cũng nói không nên lời.
Sau một lúc lâu, không cam lòng nói: "Ngũ Vương gia chắc chắn cho ta công
đạo!"
"Ha ha, trước hảo dưỡng thương, dưỡng tốt chúng
ta tiếp tục chơi trò chơi ngày hôm qua ." Nhược Khả Phi đứng lên, nhìn
giường người trên, "Ngươi thật đáng yêu, đúng muốn lấy làm vật cá nhân.
Ngươi cho rằng đem ngươi đưa trở về, thất vương gia sẽ lưu lại tính mạng của
ngươi?"
Vũ Cơ nghe được Nhược Khả Phi nói đến còn muốn chơi
trò chơi ngày hôm qua thì trong lòng dâng lên cảm giác thực sợ hãi. Ngày hôm
qua, là ác mộng trong đời nàng, dưới làn mưa roi của của tiểu vương gia, trở
thành ác mộng của nàng, ko thể quên.
"Ngươi muốn làm gì?" Vũ Cơ thấp giọng, âm
thanh mang cảm xúc phức tạp. Trong lòng âm thanh nói cho chính nàng, đúng vậy,
sẽ đem nàng đưa trở về, cái mặt ngoài mỉm cười, trong đầy tàn nhẫn của thất
vương gia sẽ ko bỏ qua cho nàng.
"Không có gì, suy nghĩ trò chơi mới." Nhược
Khả Phi cười, cười mê say, xoay người lại quay đầu nói, "Ta nghĩ, Vương
gia khẳng định sẽ thích ."
"Ngươi, ngươi là nữ nhân ác độc!" Vũ Cơ cắn
môi, nói ra câu.
"Ngươi xem, ngươi vẫn nghĩ đến hai chân còn đây.
Bất quá, Vương gia chúng ta tựa hồ sẽ không thưởng thức vũ đạo, nếu không, đem
chân của ngươi đưa trả lại cho thất vương gia." Nhược Khả Phi giả dạng khổ
sở, "Nhưng là, vạn nhất Vương gia đang chơi trò chơi, nhưng ngươi lại mất
máu quá nhiều, rủi mà chết làm sao bây giờ? Này không được."
Thân thể Vũ Cơ đã run rảy như cầy sấy, môi cũng không
có một tia huyết sắc.
"Trong phủ có dược tốt nhất cầm máu ko? Ko có?
Sai người đi mua." Nhược Khả Phi nhìn nha hoàn cúi đầu phân phó.
"Có." Nha hoàn thấp giọng, trong âm thanh
cũng tràn đầy run run.
"N