
g nhiên lộ ra
nụ cười kỳ quái, nhẹ nhàng lắc đầu: "Thiếu chủ, đến kinh thành chỉ sợ
không được." Vô Hồn ngẩn ra, Nhược Khả Phi cũng giật mình, đều nhìn Nhị
Đương gia khó hiểu. "Bởi vì Chủ Nhân nói qua. Muốn đem vị cô nương này
mang về." Nhị Đương gia bỗng nhiên phất tay ra hiệu, những người ở một bên
đột nhiên làm khó dễ, đều đánh về phía Vô Hồn.
Trong lúc Vô Hồn ngăn cản những người kia, Nhị Đương
gia chuẩn xác bắn ra vật gì đó, trúng
vào huyệt đạo của Vô Hồn
"Ngươi, dám đánh lén? ! Ngươi có xấu hổ hay
không?" Vô Hồn nổi giận, trong mắt lại khó hiểu.
Ánh mắt Nhược Khả Phi chìm xuống , xem ra, đây tất cả
đều không phải là đơn giản như vậy.
"Thiếu chủ, người thật thông minh, làm sao người
biết ta không cần đây khuôn mặt." Nhị Đương gia thuận tay ở trên mặt phất
một cái, kéo xuống cái mặt nạ da người, bỏ mặt nạ nhưng trên mặt vẫn còn mang
một cái mặt nạ khác.
"Ngươi có biết ngươi đang ở đây làm cái gì
không?" Vô Hồn giống như phát cuồng hướng về phía huyệt đạo của mình.
"Biết. Chủ Nhân đã phân phó rồi, nhất định phải mang
vị cô nương này về. Mà thiếu chủ nhất định sẽ ngăn trở, cho nên Chủ Nhân ra
lệnh cho chúng thuộc hạ nếu xảy ra chuyện thế này liền nhất định phải kiềm giữ
ngài trước, phải không lưu tình chút nào." Nhị Đương gia khó xử nói, nhưng
trong mắt không có một chút hối hận.
"Ngươi muốn chết!" Vô Hồn rống giận, vẫn
liều mạng hướng về phía huyệt đạo của mình.
"Thiếu chủ, ngài ở nơi này luyện tập một chút đi,
nói không chừng lần này ngài chỉ cần một canh giờ có thể giải khai, chúng tôi
đi trước." Nhị Đương gia không dám nhìn gương mặt vặn vẹo vì phẫn nộ của
Vô Hồn chậm rãi tiêu sái nói với Nhược Khả Phi trước mặt, ngồi xổm thân mình
xuống . "Cô nương, xin
mời." Thanh âm của Nhị Đương gia giờ phút này lạnh như băng, đã không có
một chút độ ấm.
Nhược Khả Phi nhìn nhìn vẻ mặt cuồng nộ của Vô Hồn,
buông mắt xuống, thản nhiên nói: "Không cần làm bị thương chính
mình." Dứt lời, đưa tay ra, để cho Nhị Đương gia giúp mình lên lưng ông
ta. Lời này cũng là có ý nghĩa khác , Vô Hồn cùng nàng vốn là đồng thể, nếu Vô
Hồn bị thương, nàng cũng sẽ bị thương. Giờ phút này Vô Hồn cũng hiểu được Nhược
Khả Phi không phải là có ý kia, chỉ đơn thuần là
đang lo lắng cho hắn. Một tia ấm áp dâng lên trong
lòng Vô Hồn .
"Thiếu chủ, kính xin bảo trọng. Chúng tôi trở về
trước chờ ngài." Nhị Đương gia thản nhiên một nói câu. Vô Hồn không cam
lòng im lặng. Nghe đoàn người phía
sau đi xa, cau chặt mày. Lão ca đang muốn
làm gì? Mặc kệ hắn muốn làm cái gì, bản thân hắn hiểu rất rõ, tuyệt đối không
phải là chuyện tốt.
Nhị Đương gia cõng Nhược Khả Phi cấp tốc phi
thân hướng về phía trước, nhưng trong lòng sợ hãi thầm than vì vẻ bình tĩnh của
nữ nhân này. Tình thế đột nhiên biến hóa cũng không thấy nàng có bất kỳ bối
rối nào. Thất Dạ Sủng Cơ! Khi hắn vừa biết được thân phận của nàng thì tật sự
lắp bắp kinh hãi. Thì ra nàng chính là người đàn bà đó. Cảm tình của thiếu chủ
đối với nàng chỉ sợ không chỉ là đơn giản như vậy. Hắn liều mạng tìm kiếm nàng
rốt cuộc là vì cái gì? Nhưng tất cả những chuyện này không phải thuộc phạm vi
mà hắn có thể quan tâmđến, việc hắn cần phải làm bây giờ là mang nàng về bên
cạnh chủ nhân.
"Cô nương, thỉnh nhẫn nại, ở phía trước có xe
ngựa ." Nhị Đương gia nhẹ nhàng nói.
"Ngươi nên gọi ta là phu nhân." Nhược
Khả Phi lạnh lùng đáp trả một câu Cô nương cùng với phu nhân trong lúc đó sai
biệt thật sự quá lớn. Nhưng Nhược Khả Phi vẫn bình thản kể ra một sự thật.
Chính mình. Là người đã có phu quân. Nhị Đương gia trầm mặc xuống, không nói gì
thêm, tiếp tục chạy về phía trước. Vật mà hắn đánh lén thiếu chủ đó chính là
một cơ quan nho nhỏ phát ra ra ngân
châm, tốc độ so với chính mình ra tay nhanh hơn rất nhiều. Nếu mình không lén
sử dụng loại ám khí đó chỉ sợ không thể chế phục được thiếu chủ. Chủ Nhân luôn
luôn liệu việc như thần.
Sau khi ngồi trên xe ngựa. Nhược Khả Phi nhìn Nhị
Đương gia đem thư cột vào dưới chân bồ câu cho
phép cất cánh, đã hiểu hắn ta đang thông báo với người kia sắp mang mình trở
về.
Nhược Khả Phi khẽ nhắm mắt. Tựa vào phía sau. Đang suy
tư. Ảm Đạm. Tên nam nhân này cho mình cảm giác thật thật không tốt. Vô cùng
nguy hiểm. Vô Hồn cùng hắn mặc dù là huynh đệ, nhưng cảm giác hai người mang
đến cho người khác thì hoàn toàn khác nhau.
Người kia dường như làm cái gì đều thực tùy ý, tựa hồ
chỉ cần hắn cao hứng, mọi người khắp thiên hạ đều có thể dùng để đùa bỡn.
Xe chạy không ngừng bánh suốt một ngày, xe ngựa rốt
cục ngừng lại. Rèm cửa xe ngựa bị
xốc lên , Nhược Khả Phi giương mắt liền nhìn thấy đôi mắt nguy hiểm quen
thuộc kia. Cho dù da mặt hắn
luôn thay đổi, nhưng ánh mắt này tuyệt đối sẽ không sai. Là Ảm Đạm!
"Hoan nghênh." Ảm Đạm cười ha hả, làm một
động tác mời. Nhưng Nhược Khả Phi không có cử động.
"A. Tại sao ta lại quên mất chứ, chân của ngươi
không có tiện." Ảm Đạm nhẹ nhàng gõ đầu của mình, chậm rãi đi lên phía
trước, không cho phép Nhược Khả Phi kịp lên tiếng, một phen ôm Nhược Khả Phi đi
vào cửa. Vào p