
hà gỗ nhỏ kia.
Minh Nguyệt vẫn không quay đầu, bận rộn như trước,
nhưng động tác rõ ràng cứng ngắc lại rất nhiều.
"Nhưng, người kia không phải ngươi a." Nhược
Khả Phi hơi hơi than thở, chậm rãi đem
lời nói cuối cùng nói ra. NGười mà mính muốn sống cùng nhất, là Cô Vân a. Là Cô
Vân của mình.
Minh Nguyệt lại giống như không có nghe thấy gì, làm
xong thức ăn, bày ra bát.
Ngày cứ bình tĩnh mà buồn tẻ như vậy.
Hôm nay, Minh Nguyệt lại muốn xuống núi mua một ít vật
dụng.
"Nếu ngươi là cảm thấy lạnh thì đi vào nhà
đi." Minh Nguyệt nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Nhược Khả Phi, giờ phút này
nàng đang lẳng lặng mặt vách đá, không có bất kỳ biểu tình gì.
"Ừm, đã biết, ngươi đi đi, trên đường cẩn
thận." Nhược Khả Phi tùy ý nói
một câu, ánh mắt nhưng không dời qua. Minh Nguyệt một trận kinh ngạc. Câu này
dặn dò sao..., Là nàng đang quan tâm mình sao? Hay là những lời vô tình thốt
lên? Bất kể là xuất phát từ ý nghĩa, trong lòng Minh Nguyệt dâng lên một
tia ấm áp. "Ta đi, rất nhanh sẽ quay về." Minh Nguyệt xoay người, nhẹ
nhàng nhảy, ở trên vách đá như giẫm trên đất bằng, nhẹ nhàng lướt đi.
Thật lâu sau, Nhược Khả Phi ăn xong thức ăn lại quay
đầu, nhìn về hướng Minh Nguyệt biến mất, thản nhiên nở nụ
cười, cười không tiếng động. Minh Nguyệt, kỳ thật mình nên cám ơn hắn cứu mình.
Nhưng chính hắn cũng không biết vì sao lưu mình lại, những đã không thể thực
hiện được nữa, tất nhiên đã có người điều tra được mình ở đây.
Thật hy vọng, thật hy vọng người đầu tiên mà mình nhìn
thấy là Cô Vân.
Tiếng gió, vù vù rung động. Trong gió, lại hòa quyện
với thanh âm không phải của tiếng gió. Đã đến rồi? Nhược Khả Phi xoay người
lại, nhìn vài thân ảnh trên vách đá đang tới gần, trên mặt lộ ra một chút thản
nhiên thất vọng. Người cầm
đầu chính là Vô Hồn. Bất quá, cũng tốt. Mình rốt cục có thể đi gặp Cô Vân . Về
phần gặp qua chuyện sau này, chờ thấy nói sau thôi.
"Nữ nhân. Tìm ngươi thật không dễ dàng." Vô
Hồn nhẹ nhàng phi thân rơi ở trước mặt Nhược Khả Phi .
Nhược Khả Phi ngẩng mặt lên, lộ ra nụ cười sáng lạn :
"Nhưng, ngươi cũng đã tìm đến đây." "Đi
thôi." Vô Hồn đưa tay ra. "Xoay qua chỗ khác."
Nhược Khả Phi cũng không đưa tay,
" Cõng ta là được" Vô Hồn bĩu môi, nhưng vẫn
ngồi xổm xuống thành thật xoay người qua, Nhược Khả Phi mềm nhẹ ghé
vào trên lưng của hắn. Mọi
người đi theo Vô Hồn , ánh mắt đều trừng thật to. Đây là lần đầu tiên bọn hắn
nhìn thấy thiếu chủ thực nhu thuận như
vậy. Tất cả mọi người liều mạng trừng
mắt nhìn, không có sai, người trước mắt chính là thiếu chủ nóng nảy mọi người
quen thuộc, hiện tại lại, lại ôn nhu giống như chú cừu nhỏ. Đồng hành, là Nhị
Đương gia lại càng không thể tin được, ánh mắt của ông ta nhìn đến mức muốn
rách cả mí mắt. Càng không thể tin được khi nhìn cô bé trước mắt. Rất đẹp, tuy
rằng tuổi vẫn chưa trưởng thành, ngũ quan còn chưa hoàn toàn nẩy nở , nhưng chỉ
cần qua hai năm nữa nhất định sẽ trở thành một đại mỹ nhân. Mà để cho người ta
càng ngạc nhiên hơn, là khí chất toát ra từ người nàng. Linh hoạt kì ảo như
vây, mê hoặc lòng người đến như vậy.
Đôi mắt trong suốt kia, phảng phất như có thể nhìn
thấu tất cả mọi chuyện. Mọi người xuất hiện ở trước mắt nàng, nàng lại tuyệt
đối không kinh ngạc. Vô Hồn thật cẩn thận bế Nhược Khả Phi lên lưng, nhẹ nhàng
nhún chân một chút, thả người nhảy xuống, mọi người theo sát ở tại phía sau. Vô
Hồn cõng Nhược Khả Phi giẫm lên những tảng đá nhô ra trên vách núi mượn lực,
nhún nhẹ vài cái đã chạy ra khỏi sơn cốc. Cảnh vật chung quanh cấp tốc lui
về phía sau. Nhược Khả Phi núp ở sau lưng Vô Hồn, Vô Hồn dường như cảm nhận
được gì , thả chậm tốc độ.
Lên đỉnh núi, Vô Hồn cõng Nhược Khả Phi đi trước, cũng
không biết đi được bao lâu. Nhị Đương gia ở phía sau âm thầm tán thưởng, đây là
tình yêu. Thiếu chủ rốt cục đã có người trong lòng. Vô Hồn đương nhiên đắc ý,
cũng chú ý tới Nhị Đương gia cũng kích động lệ
nóng sắp doanh tròng .
Rốt cục ở trong một rừng cây ngừng lại. "Chân của
ngươi, còn đau không?" Vô Hồn cẩn thận đem
Khả Phi buông xuống, có chút bận tâm hỏi.
"Ngươi còn đau không?" Nhược Khả Phi hỏi lại
nhỏ hơn.
Vô Hồn ngẩn ra, lập tức kịp phản ứng chính mình hỏi là
thật sự vô nghĩa. Tiếp theo Vô Hồn có chút bất đắc dĩ nở nụ
cười:
"Là ta hỏi ngu
xuẩn một chút."
Nhược Khả Phi mỉm cười lắc lắc đầu, nghiêm túc
nói:
"Cám ơn ngươi tới cứu ta."
Vô Hồn đem mặt ngoảnh qua một bên, bình thản
nói:
"Cũng không phải, giống như ta đang cứu chính
mình chứ."
"Bất kể như thế nào, cám ơn ngươi."
Trên mặt Nhược Khả Phi tràn đầy nhu hòa Vô Hồn
chưa từng có gặp qua,
"Có thể mang ta đến một nơi không?"
"Đi đâu?" Vô Hồn tùy tiện hỏi.
"Đi đến, đi đến chỗ Cô Vân." Nhược Khả Phi
nhìn Vô Hồn trước mắt, thì thào mở miệng nói.
"Được." Vô Hồn không có nửa phần do dự,
"Ở đây nghỉ ngơi một chút, Nhị Đương gia."
Vô Hồn vừa quay đầu nhìn Nhị Đương gia vẻ mặt vẫn kinh ngạc.
"Thiếu chủ?" Nhị Đương gia hồi thần lại.
"Đi chuẩn bị ngựa xe đi." Vô Hồn phân
phó," Đến kinh thành"
Nhị Đương gia không có trả lời, bỗn