
cần làm đến bước này, bởi vì tất cả chỉ đều để chứng minh hắn thật sự
rất yêu cô.
Lâm Hiểu đột nhiên cảm thấy mình thật ti bỉ. Cho rằng chính
mình thật đáng thương, cho rằng mình thật thảm nhưng lại đối với Bác
Thần bày thủ đoạn vui đùa, sau đó thì tức giận buồn bực với hắn, trong
khi hắn thật sự vô tội.
Lâm Hiểu nhớ đến đôi mắt thâm quầng của Bác Thần, nhớ đến
mười cuộc gọi nhỡ trước đó, từ tối qua cho đến sáng nay, vậy mà cô còn
cố ý, mặc kệ hắn khẩn trương còn không biết dừng lại, vừa rồi còn phát
giận với hắn, dùng chuyện của dì Lan châm chọc, chỉ trích hắn… Cô làm
như vậy, chẳng qua chỉ là theo bản năng muốn cho hắn sâu sắc ác cảm với
những hành vi ác độc đó mà thôi.
Càng nghĩ, Lâm Hiểu càng cảm thấy mình vừa vô lí lại vừa tùy
hứng. Cô cúi đầu, tay nắm chặt thành quyền, mặc dù biết rõ mình đối xử
với Bác Thần như thế thật có lỗi nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ủy khuất.
Tuyến lệ của Lâm Hiểu gần đây càng ngày càng mẫn cảm. Rõ ràng tối qua đã khóc thật lâu nhưng hiện tại cô lại không thể khống chế
được.
Bả vai cô run rẩy, hết nhịn lại nhẫn nhưng vẫn không áp được cảm xúc: “Đúng, thực xin lỗi…em cũng, em cũng không muốn như vậy…”
Cô không muốn như vậy. Cô cũng không nghĩ mình có thể đối mặt hắn như với người thân của mình, vừa lí trí lại quả cảmnhưng đến khi cô lấy lại tinh thần thì chính cô đã làm ra chuyện thương tổn tới hắn.
Cô còn nói mình yêu hắn rất nhiều, nói đến thật dễ nghe
mà lại làm ra hành vi như vậy. Nếu hắn thật sự để ý cô, nếu cô thật sự
bỏ mặc hắn thêm vài ngày, vậy thì hắn sẽ càng thêm không tốt. Huống chi
mẹ hắn đối đãi như thế với cô, cô không tốt, Bác Thần làm sao còn có thể bình thường?
Bác Thần nhìn Lâm Hiểu càng khóc càng lợi
hại, vội vàng rút ra một xấp giấy ăn giúp cô lau nước mắt, khẩn trương
nói: “Sao em lại khóc? Anh nói sai cái gì ư?”
Lâm Hiểu mơ mơ hồ hồ nhìn Bác Thần đang gần sát cô, cố
gắng dùng khăn giấy thấm hết nước mắt còn lại nhưng nước mắt lại như cũ
không ngừng trào ra.
Cô không muốn lại áp lực chính mình, thầm nghĩ níu hắn
đừng rời đi, đừng khiến hắn bởi vì sự ngu xuẩn của cô mà bỏ lại cô. Lâm Hiểu sợ hãi tùy hứng của mình sẽ khiến hắn phiền chán, sợ hắn thực sự
tức giận hoặc là thấy thất vọng về cô. Chính cô cũng thấy thống hận tâm
tư cẩn thận của mình, cũng thống hận mình lại có thể đối đãi với người
mình để ý như thế.
Lâm Hiểu vươn người ôm cổ hắn, đem chính mình vùi vào trong lòng hắn , khóc thút tha thút thít, nức nở nói: “Thực xin lỗi…”
Không cần tức giận với cô, không được tức giận với cô…
Bác Thần đang lau mặt cho cô chợt thoáng dừng lại, nghe
thấy tiếng “Thực xin lỗi” của cô cuối cùng hắn cũng hiểu được lí do Lâm Hiểu khóc, cuối cùng cũng hiểu được suy nghĩ trong lòng cô.
Hắn thở dài, bởi vì ở giữa vướng hộp số, sợ cô không
thoải mái, Bác Thần liền ôm chặt thắt lưng cô, kéo cô sang ngồi trên đùi mình.
“Cô bé ngốc của anh…” Giọng nói xin lỗi kia, so với việc
thà cô tiếp tục đùa giỡn càng khiến hắn đau lòng hơn, càng làm cho hắn
cảm thấy khổ sở.
Hắn khẽ vuốt tóc Lâm Hiểu, gạt cho tóc cô không dính nước mắt ẩm ướt trên gương mặt, tay kia lại nhè nhẹ vỗ lưng cô.
Động tác của hắn cho thấy thái độ của hắn. Lâm Hiểu như
an tâm hơn, tiếng khóc cũng chầm chậm ngừng , chỉ còn sót lại đôi chút
nức nở.
Đại khái khoảng hơn mười phút sau, nức nở cũng ngừng,
nước mắt không còn chảy nữa nhưng Lâm Hiểu cảm thấy vị trí này ngồi thật thoải mái, không nghĩ đứng dậy.
Bác Thần cảm giác được Lâm Hiểu xe dịch, tiếp tục điều
chỉnh vị trí càng thoải mái chính là thể hiện cô không muốn đứng dậy,
hắn buồn cười nói: “Không đứng dậy?”
Lâm Hiểu dùng giọng mũi nửa hừ nửa ừ, cho thấy cô quả thật không nghĩ đứng lên.
“Lúc này đã quá trưa, em còn không mau đi ăn cơm? Cứ định ôm như vậy mà không ăn sao?” Bác Thần dùng ngữ khí đùa giỡn nói.
Lâm Hiểu cũng không quan tâm đến việc vừa rồi khóc lâu
thật rất mệt mỏi, nhưng cuối cùng thì thể xác và tinh thần cô cũng đã
được thả lỏng.
Bác Thần nói xong, cô cũng cảm thấy đói bụng, hơn nữa
không phải là đói bình thường mà là rất đói. Có loại cảm giác đói đến
bụng kêu vang mà đã lâu cô không còn cảm thấy.
Thế nhưng, cô lại luyến tiếc rời khỏi vị trí này, trong lòng vừa mâu thuẫn vừa giãy dụa.
“Đứng lên, đi ăn cơm đi, còn ngồi nữa thời gian nghỉ trưa sẽ qua mất.” Bác Thần vỗ vỗ mông cô, ngữ khí giống như đang dỗ dành trẻ nhỏ.
Lời này không hề có hiệu quả, ngược lại càng làm cho Lâm
Hiểu thêm xấu xa tiến sâu vào trong lòng hắn, giữ chặt cổ hắn không
buông tay.
Bác Thần nhịn không được cười ra tiếng, lại nói: “Nếu
không anh gọi điện thoại cho người mang tới, bảo bọn họ đưa đến bãi đỗ
xe bẹnh viện? Cá nhân anh cảm thấy không sao cả, chỉ có điều không biết
em có để ý vị trí của hai chúng ta bây giờ vừa vặn đối diện với camera
phòng quan sát, không biết bảo an bệnh viện có biết em hay không___”
Lâm Hiểu vừa nghe xong thì hoảng sợ. cô ở bệnh viện công
tác hai năm, cho dù không quen hết mọi người nhưng cũng biết mặt nhau.
Cô theo phản xạ tính quay đầu nhìn về phía cửa xe, dùng sức ngh