Teya Salat
Thanh Mai Trúc Mã Đến Tuổi Có Thể Cưới

Thanh Mai Trúc Mã Đến Tuổi Có Thể Cưới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323403

Bình chọn: 10.00/10/340 lượt.

hấy ý cười trong mắt đối phương, khuôn mặt Lâm Hiểu

nóng lên, quay đầu tiếp tục xem chương trình giao thừa trên ti vi.

Một màn này bị Lâm mẹ bắt gặp, bà lắc đầu than thở: “Đúng là con gái lớn không thể giữ a, có giữ nữa cũng bị oán a…”

Dì Lan vui tươi hơn hở nói với Lâm mẹ: “Hai đứa chúng nó hòa thuận tương thân tương ái, còn có cái gì tốt hơn đây.”

“Cũng phải.”

Dì Lan lại đẩy đẩy chú Lý: “Ông không có ý kiến gì sao?”

Chú Lý cười hiền từ, ngược lại nhắc nhở Bác Thần: “Tiểu Thần a, về

sau đã chân chính là đàn ông trưởng thành rồi, không lâu sau còn có con

nữa, con không được giống mấy thằng nhóc tóc để chỏm ngoài đường nữa.”

Lâm ba ba cũng có chút xúc động: “Thật là nhanh, nhớ năm đó hai đứa

còn là hai đứa bé lưng đeo cặp sách đến trường, hôm nay vậy mà sắp kết

hôn rồi.”

“Chúng ta cũng già đi.” Lâm mẹ ở bên cạnh tiếp lời.

Hai nhân vật chính được nhắc tới không hề mở miệng mà bốn phụ huynh già ngược lại tìm được đề tài bất tận hàn huyên.

Lâm Hiểu nghe ba mẹ hai bên nói chuyện gần nửa ngày, trong lòng cũng

ngứa ngáy muốn nói chuyện với Bác Thần. Cô cầm điện thoại lên gửi tin

nhắn cho Bác Thần.

[tìm cớ đi ra ngoài ><'>

Bác Thần đọc xong tin nhắn không khỏi buồn cười, khóe mắt liếc người

đang giả đứng đắn xem ti vi – Lâm Hiểu, hắn cũng đồng dạng nghiêm túc

hỏi cô: “Có muốn đi mua ít đồ về ăn không?”

Lâm Hiểu không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, cô không trả lời Bác

Thần mà ngược lại đứng lên nói với Lâm mẹ: “Mẹ, con cùng với anh Bác

Thần đi mua ít đồ uống.”

Lâm mẹ đang bận việc, vừa ngẩng đầu lên còn chưa kịp nói, dì Lan đã đi trước một bước đồng ý: “Hai đứa đi đi.”

Đã thế này, Lâm mẹ cũng không tiện nói gì.

Bác Thần chào tạm biệt bốn vị phụ huynh sau đó bước nhanh đuổi theo Lâm Hiểu.

Lâm Hiểu đang đứng bên cầu thang xuống lầu, nhìn thấy Bác Thần đi ra

thì thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhưng nhìn đến bộ dáng cười xấu xa của hắn lại không nhịn được véo hắn một trận.

Bác Thần giữ chặt tay Lâm Hiểu, nhỏ giọng hỏi: “Muốn đi xuống? Không bằng chúng ta lên sân thượng?”

Hai mắt Lâm Hiểu sáng lên, cô gật đầu, kéo Bác Thần rón ra rón rén

bước lên trên. Ai ngờ mới đi được một nửa Bác Thần đột nhiên dừng lại,

hắn giữ Lâm Hiểu rồi nói: “Thiếu chút nữa quên mất trên đó gió to, em

chờ ở đây, anh qua nhà mình lấy áo khoác cho em.”

Hắn không đợi Lâm Hiểu phản ứng, đã tự mình đi xuống lấy áo khoác.

Lâm Hiểu đứng ngoài hiên đợi, chỉ chốc lát sau Bác Thần đã trở lại.

Hắn mặc cái áo khoác rộng thùng thình của mình cho Lâm Hiểu, sau đó

chính mình cũng mặc vào một cái áo gió. Lâm Hiểu cũng đồng dạng hỗ trợ.

Đến khi mặc xong áo khoác, Lâm Hiểu mỉm cười, nắm chặt tay Bác Thần

bước lên sân thượng, mỗi lần đi qua những căn hộ khác,nghe thấy tiếng

cười nói cùng âm thanh phát ra từ chương trình ti vi, khiến lòng cô

không khỏi ấm áp.

Chỉ chốc lát sau, hai người đã lên đến sân thượng.

Sân thượng là của chung, nếu là ngày nắng, sẽ có không ít người phơi

chăn ngoài này nên trên này cũng có không ít ghế dựa. Lâm Hiểu vừa bước

ra sân thượng liền cảm giác được một cơn gió lạnh lẽo thổi tới, khiến

tóc cô bay lên. Cô không nhịn được rùng mình, không hề nghĩ ngợi chạy

đến sau lưng Bác Thần trốn rồi bắt đầu than: “Lạnh quá lạnh quá.”

Bác Thần cười cười sau đó kéo Lâm Hiểu đi sang bên cạnh. Ở đây có xây một bức tường quây lại, vừa vặn thành một chỗ tốt cản gió.

Bởi vì gió đã nhỏ đi rất nhiều, Lâm Hiểu cũng thích ứng kịp, cô xoa xoa tay để người nóng lên.

Bác Thần cầm tay Lâm Hiểu, đặt giữa hai tay mình, dùng lực vừa phải

chà xát. Lâm Hiểu cảm thấy tay mình được bao vây bởi luồng hơi ấm dào

dạt, cô tươi cười nhìn hắn.

“Này, anh nói xem, chúng ta lớn lên cùng nhau, tại sao trước kia ma

sát nhiều như vậy mà không sinh lửa, đến khi em già thế này mới bắt đầu

bùng lên. Ai, lãng phí bao nhiêu là năm tháng.” Lâm Hiểu làm bộ như thở

ngắn than dài tiếc hận.

Bác Thần không sao cả mỉm cười: “Nếu trước kia ma sát ra lửa, vậy hiện tại chúng ta sẽ chỉ là người qua đường.”

“Sao anh biết?!” Lâm Hiểu nhăn mặt nhăn mũi.

“Đương nhiên là biết.” Bác Thần đáp lời, trong mắt dường như mang

theo những tia sáng ấm áp. Hắn dựa vào tường, đồng thời đem Lâm Hiểu ôm

vào trong ngực, hôn môi cô.

Lâm Hiểu tìm một vị trí thoải mái sau đó tiếp tục rúc vào lòng hắn.

Ánh mắt cô đảo qua vách tường sần sùi, mềm mại hỏi: “Anh Bác Thần, sau

khi chúng ta kết hôn, vậy có phải chuyển ra ngoài không?”

“Em không muốn chuyển?”

“Rất muốn chuyển, nhưng lại không muốn cách xa ba mẹ, chúng ta tìm một nơi gần một chút được không?”

“Được, tìm một nơi thật gần, để em có thể dắt con đi bộ đến bên này.”

“Cũng không được gần quá, em muốn thoát ly khỏi tiểu khu này.”

“Được, nơi này có quá nhiều tam cô lục bà, chúng ta không nên chọn nơi quá gần.”

Lâm Hiểu nhàm chán nghịch áo Bác Thần, lười biếng nói: “Ôi chao, đúng rồi, sau khi kết hôn, anh cũng phải giúp đỡ em làm việc nhà.”

“Ừ.”

“Tiền lương phải nộp lên một nửa.”

Khóe miệng Bác Thần run rẩy, hắn đáp: “…Được.”

“Cũng không được thay đổi thất thường, không được hái hóa ngắt cỏ, không được