
như vậy khiến Lâm Hiểu ngẩn ngơ, cô chần chờ hỏi: “Quyết định như vậy?”
Bác Thần cong khóe miệng mỉm cười: “Ân, quyết định như vậy.”
Lâm Hiểu mở to mắt. Tảng đá đè nặng trong lòng cô từ
trước tới nay vậy mà không ngờ chưa đến nửa giờ đã được giải quyết nhanh chóng. Nói thật, năng lực của Bác Thần từ trước tới nay luôn là điều
khiến cô sợ hãi, sợ có một ngày hắn khao khát trở thành một người đàn
ông thành tựu, nảy sinh dã tâm mưu tính tiền đồ. Tuy cô có thể đồng hành cùng hắn, cùng nhau tiến lên nhưng việc này quá mệt mỏi, cô cũng không
hiểu biết nhiều lắm, mà chung quy cũng không phải cuộc sống mình mong
muốn. Bây giờ, có lời hứa của Bác Thần, cô thực an tâm.
Hốc mắt Lâm HIểu có chút ẩm ướt, cảm giác ngực mình bỗng
dưng được buông lỏng. Cô ôm cổ Bác Thần cọ co, lại không biết nên nói
cảm ơn hay vui vẻ.
Cho đến khi cảm xúc Lâm Hiểu ổn định, cô đưa lại sổ tiết
kiệm cho Bác Thần. Bác Thần nhận lấy, hắn nhìn vẻ mặt Lâm Hiểu vui mừng, hai mắt dù ẩm ướt nhưng vẫn rạng rỡ, trong lòng chợt cảm thấy mềm mại.
Thực ra, hiện tại hắn cũng không có nhiều dã tâm muốn sự nghiệp thành
công. Hắn chỉ muốn cùng Lâm Hiểu sống vui vẻ nhưng lại sợ Lâm Hiểu để ý
tới sự nghiệp người đàn ông của mình cho nên mới có màn vừa rồi. Cuối
cùng cô cũng không làm hắn thất vọng, ít nhất lúc này hai bọn họ cũng
không có chút bất đồng nào. Về sau nhất định sẽ càng ngày càng tốt, cho
dù không có địa vị cao sang ngày ngày tiêu tiền như nước, cũng chẳng sợ
không có cách nào đem cho cô cuộc sống vật chất giàu sang.
Lâm Hiểu đã sớm hiểu rõ, tuy nói bởi vì không muốn rời xa hắn nhưng cô cũng tồn tại tư tâm. Lâm Hiểu biết rõ chính mình, không
phải cô tự coi nhẹ mình, mà quả thật là như thế. Bộ dáng cô không đủ
xinh đẹp, năng lực không giỏi, bây giờ có thể coi như xứng với Bác Thần
nhưng đến khi Bác Thần thành công, nói cô không tự tin cũng được, buồn
lo vô cớ cũng chẳng sao, nhưng cô thật sự không chắc có thể cam đoan sau đó, cô còn có thể giữ vững vị trí của mình trong lòng hắn hay không,
cam đoan tình cảm hai người có thể thuần túy tốt đẹp như bây giờ hay
không.
Không phải không tin tưởng Bác Thần mà bởi vì xã hội này
chính là như thế. Ai cũng không thể cam đoan sẽ không có cái gì ngoài ý
muốn phát sinh. Lúc này tình cảm không thể lay chuyển, về sau lại có thể cùng sống cùng chết với người khác. Nếu có quá nhiều khả năng ngoài ý
muốn như vậy, cô cũng thật sự không muốn để Bác Thần tự mở công ty.
Được rồi, mặc dù nói vậy nhưng dù hắn có không mở công ty cũng đâu chắc chắn rằng hắn nhất định luôn yêu cô, nhưng ít ra tỉ lệ
vẫn lớn hơn không phải sao?
Bác Thần nhìn sổ tiết kiệm trong tay rồi lại nhìn Lâm
HIểu. Đến cuối cùng vẫn đem quyển sổ đặt trong lòng Lâm Hiểu nói: “Này
cho em, mật mã là sáu số cuối số điện thoại nhà anh.”
“Hả?! Lâm Hiểu từ trong suy nghĩ giật mình tỉnh lại, nhìn Bác Thần rồi lại nhìn quyển sổ tiết kiệm trong lòng, cô không nhịn được bật cười, “Anh nên tự mình giữ đi, em còn chưa đến mức chưa gả vào mà
đã nhúng tay vào tiền của anh.”
Bác Thần không che giấu, khoa trương giả bộ đau lòng muốn chết nói: “Em cứ cầm đi, mẹ anh cũng không biết anh có nhiều tiền như
vậy. Dù sao cũng không mở công ty, em muốn mua cái gì thì cứ mua đi.”
Lâm Hiểu cười, cô véo mặt Bác Thần nói: “Muốn mua cái gì
thì mua sao? Sao em lại cảm thấy vì anh biết em sẽ không động đến một
đồng nào trong này nên mới không kiêng nể để em giữ như vậy!”
Bác Thần xoa mặt, gục đầu sang một bên. Khụ! Cô dâu của hắn càng ngày càng thông minh thì phải.
Mặc kệ Bác Thần là đau lòng đến chết hay hoàn toàn không
sao cả mà đưa sổ tiết kiệm cho cô. Lâm Hiểu vẫn không khách khí nhét sổ
tiết kiệm vào túi áo.
Có người cho tiền, đồ ngốc mới không lấy!
Giải quyết xong tảng đá lớn trong lòng lại thu hết tiền
riêng của hắn, mặc dù chưa rời khỏi công ty nhưng thời gian này vẫn nên
cẩn thận tìm kiếm công việc khác. Đến khi hai người quyết định xong, lại thảo luận tới chuyện hẹn Ngô Tuấn Hạo làm một buổi gặp mặt. Tóm lại,
khó có cơ hội ra ngoài, Lâm Hiểu thực vô cùng chờ mong.
Lúc ăn cơm tối ngày hôm sau, Lâm Hiểu được dì Lan giữ
lại. Cô vốn định ăn cơm xong sẽ theo gót Bác Thần vào trong phòng tiếp
tục ngọt ngào nhưng dì Lan đột nhiên gọi cô lại, hiền hòa nói: “Hiểu nha đầu, con tới phòng dì, hai chúng ta tâm sự một lát.”
Lâm Hiểu nghi hoặc nhưng vẫn không chút do dự đi theo dì
Lan đến phòng bà. Mà Bác Thần ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn hai người, vốn định bất chấp chạy theo nhưng lại bị dì Lan không khách khí tống ra
khỏi cửa, chỉ đành vuốt vuốt mũi bồi cha già xem tin tức.
Phòng dì Lan và chú Lý, Lâm Hiểu rất ít khi đến. Ngày bé
còn vào nhiều sau khi lớn lên căn bản chưa bước vào lần nào. Đèn trong
phòng không thực sáng rõ, khiến khuôn mặt dì Lan ngồi trên giường cũng
có chút mơ hồ. Mũi Lâm Hiểu ngửi thấy hương vị xa lạ, cô hơi có chút
khẩn trương nhưng vẫn cố gắng ra vẻ tự nhiên làm theo chỉ thị của dì
Lan, cùng ngồi xuống giường.
Giọng nói của dì Lan không cao không thấp, đầu tiên bà
tựa như người nhà kéo Lâm Hiểu lại gầ