
không phân biệt được kia liền không thèm đếm xỉa tới. Cơm nước xong hai người bọn họ lôi kéo con rể tương lai gọi điện cho bên thông gia, đem Nhất Nhất vất sang một bên, Nhất Nhất buồn bực vô cùng, chỉ có thể cầm lấy luận văn thê thảm đi tới trường nộp.
“Ba mẹ tớ thấy cậu đều không cần tớ nữa.” Từ khách sạn trở về Nhất Nhất luôn oán giận. Cẩn Ngôn hôn cô nhóc một cái tỏ vẻ an ủi.
“Cái gì của tớ của cậu nữa, ba mẹ cậu chính là ba mẹ tớ.”
“Không biết xấu hổ ~~” Gọi ba gọi mẹ thực trơn tru! Đi khách sạn lúc đóng tiền đăng ký phòng, giọng nói thái độ của hắn niềm nở ân cần a, cô nhân viên phục vụ cứ một câu lại một câu nói con trai hai bác thực hiếu thuận, ba mẹ còn vui tươi hớn hở gật đầu. “Ai ~~~~” Cô nhóc bổ nhào tới trên sofa lớn tiếng thở dài.
“Làm sao vậy?”
“Ai ~~~ cậu thấy chưa, thái độ ba mẹ hôm nay đối tớ kìa, hệt như đối xử với giai cấp thù địch vậy, hận không thể để tớ lập tức biến mất!”
“Không nghiêm trọng như vậy, bọn họ chỉ là tức giận cậu chưa nói thật với họ.” Cẩn Ngôn đi tới toilet xả nước tắm, dựa vào cửa vung những giọt nước trên tay, “Yên tâm đi, qua một đêm sẽ không có việc gì đâu.”
“Ái ~~~~” Nhất Nhất cầm lấy đệm che mặt, nhớ tới buổi sáng biểu cảm vặn vẹo của ba mẹ khi nhìn thấy hai cái bàn chải đánh răng, càng nghĩ càng xấu hổ.
“Cẩn Ngôn à, lấy cái cuốc đến đây đi.”
“Làm chi?”
“Tớ muốn đào cái hang chui xuống.” Rất xấu hổ a, cư nhiên bị ba mẹ vừa vặn bắt gian tại trận!
Cẩn Ngôn phì cười. “Sàn gỗ, đào hỏng thật đáng tiếc.”
“Vậy cậu đánh tớ bất tỉnh đi!”
“Tớ sao nỡ chứ. . . . . .” Hắn ngồi xuống kế bên cô nhóc, kéo cô nhóc ngồi trên đùi hắn rồi hôn cô nhóc rất dịu dàng.
“Cậu hôm nay nói những câu thật buồn nôn.” Cô nhóc giơ tay vẽ vòng vòng ở hắn ngực hắn.
“Câu nào? Hình như nói không ít câu.”
“Mắc ói quá đi ~~ nhưng chỉ có một câu kia dễ nghe nhất, trước kia cũng chưa từng nói với tớ. Chính là ba chữ kia. Không đúng, ” Vươn bàn tay ra đếm đếm các ngón tay, “Năm chữ, cháu yêu Đinh Nhất Nhất.”
“Sai rồi.”
“Nào có sai? Cậu không yêu tớ?” Cô nhóc dựng thẳng yết hầu rống lên. Tiểu nha đầu cả đời này đều sẽ không biết hàm súc là cái gì. Cẩn Ngôn lắc đầu thở dài: “Là bốn chữ, cháu yêu Nhất Nhất.”
“Ý~~ buồn nôn chết đi được.” Mặt đỏ hồng lên xoắn lấy các ngón tay. Biểu cảm thẹn thùng này của cô nhóc khiến tim hắn rung rinh, ôm lấy cô nhóc hướng tới phòng tắm bước. “Đi tắm ~~~”
“Thả tớ xuống dưới, hôm nay ba mẹ mới đến qua đó. . . . . .” Cô nhóc đập tay muốn xuống dưới, đột nhiên nhéo cổ áo hắn, “Ngày hôm qua cậu nói với tớ ba mẹ chín giờ tới.”
“. . . . . . Là 9h a.”
“Tớ nói là có phải là 9h tối không, cậu nói phải.”
“Tớ không nói thế.”
“Có nói.”
Cẩn Ngôn tránh mắt đi. “Tớ đã nói là 9h, là tự cậu đoán là buổi tối.”
Khá lắm tiểu nhân âm hiểm! Nhất Nhất ngọt như mật ngửa đầu lên chủ động dâng tặng nụ hôn: “Tớ muốn tắm, thả tớ xuống dưới đi.”
Ý, cứ như vậy không làm khó dễ hắn sao? Hắn chần chừ nới tay, mông liền bị một chân của cô nhóc dùng sức đá cho một cái, bùm một tiếng ngã vào trong bồn tắm.
“Đêm nay đừng mơ leo lên giường của tớ!” Nữ thần chống nạnh rống lên giận dữ.
Dưới sự hướng dẫn chỉ bảo tận tình của hai bên gia đình, vừa tốt nghiệp đại học một cái, Đinh Nhất Nhất đã quang vinh trở thành người đầu tiên của đại học ×× tay trái cầm lấy bằng tốt nghiệp tay phải cầm lấy giấy đăng kí kết hôn. “Chín đồng bạc là đã đem cả cuộc đời mình bán đi rồi.” Cô nhóc chau mày ủ dột càu nhàu.
“Uh.” Gia Vũ cắn que kem xem tạp chí quân sự, đầu cũng không ngẩng lên.
“Ê, cậu cũng không nghe tớ nói chuyện, thật là.”
“Cậu còn đi làm không? Không bằng ở nhà làm thiếu phu nhân đi, dù sao Cẩn Ngôn cũng có tiền, nuôi được cậu.”
“Tớ không làm ký sinh trùng, tớ muốn mở tiệm hoa!” Tự mình làm bà chủ thật tốt a, không cần xem sắc mặt người khác.
“Xí ~~ cậu còn mở tiệm hoa, hoa hồng và hoa Nguyệt kí cũng không phân biệt được.” Hắn nhớ tới sự kiện khi còn học sơ trung lúc cô nhóc cùng người bạn trai đầu tiên của cô nhóc thương lượng đi tới nhà Cẩn Ngôn trộm hoa hồng.
“Đừng gây phiền phức cho chồng cậu nữa, cậu ta tiếp quản cái công ty lớn như vậy đã rất mệt rồi, cậu cũng không biết giúp cậu ta a.” Cẩn Ngôn sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh đã tiếp nhận công ty của cha, hiện tại mọi người đều gọi hắn Thượng tổng.
“Vợ chồng cùng làm chung công ty thật dễ dàng công tư bất phân đan xen tình cảm cá nhân vào, tách ra có lợi cho việc gia tăng khoảng cách không gian dễ chịu giữa hai người và bảo vệ duy trì lợi ích lâu dài của gia đình.” Cô nhóc làm ra vẻ bà cụ non nói.
Gia Vũ sặc một cái. Còn khoảng cách không gian dễ chịu nữa, tư tưởng cô nhóc kia sau khi kết hôn cảnh giới cũng cao lên không ít a.
“Ách ~~~~ nước miếng đều chảy ra kìa!” Ăn có que kem mà nước miếng cũng chảy ra bên ngoài được, cũng không phải còn trẻ con nữa rồi. Nhất Nhất rút tờ khăn giấy ra giúp hắn lau miệng, miệng còn lải nhải cằn nhằn, “Cậu sao còn giống y chang hồi nhỏ thế, dưới cằm có lỗ hả a, trước kia cậu sang nhà chúng tớ ăn cơm, ba tớ đã nói cậu. . . . . .”
“Tớ muốn đi Mĩ học nghiên cứu.”
“Nói