
n Tiêu híp mắt, nhẹ nhàng phun ra một câu, khiến Thang Viên tức đến gần chết.
"Viên Tiêu!" Cô cầm đôi đũa trong tay thật chặt, cắn răng nghiến lợi,
dáng vẻ gần như hận không thể lấy đũa trong tay đâm chết Viên Tiêu ngay
lập tức!
Viên Tiêu đứng lên, đi vòng qua bàn, ngồi xuống bên cạnh cô, Thang Viên chợt có chút khẩn trương: "Cậu... Cậu muốn làm gì?"
"Bánh trôi nhỏ, chúng ta ở bên nhau đi!" Viên Tiêu nắm lấy tay trái cô, năm
ngón tay đan chặt vào bàn tay cô: "Chúng ta ở bên nhau có được không?"
Thang Viên cúi đầu, trầm mặc, cô biết anh tốt với cô, nhưng đó chỉ là giữa
bạn bè, về sau nếu anh lại có thêm một người bạn giống như cô, anh cũng
sẽ đối tốt với người đó, nhưng tình yêu, là độc nhất vô nhị (có một
không hai), chỉ có thể cho một người, anh không hiểu nhưng cô lại rõ
ràng. Cho nên không thể để anh tiếp tục sai lầm như thế, đây là một vòng xoáy, cho dù đến gần một chút thôi, cũng sẽ bị cuốn vào mạnh mẽ, vạn
kiếp bất phục (muôn đời muôn kiếp không trở lại được).
"Viên
Tiêu, cậu hãy nghe tớ nói." Cô để đũa xuống, nhìn thẳng vào mắt anh,
thái độ vô cùng trịnh trọng: "Đây chỉ là ảo giác của cậu, kỳ thật căn
bản cậu không thích tớ, bởi vì cậu ít tiếp xúc với nữ sinh, cho nên cậu
mới có thể nghĩ như vậy, đợi đến sau này…"
"Không phải!" Viên
Tiêu gắt gỏng ngắt lời cô, đôi mắt cuồn cuộn lửa giận, hàm răng va chạm
vào nhau, lộp cộp vang dội, rốt cuộc là cô không hiểu hay giả vờ không
hiểu? Anh đã nói rõ như vậy rồi, còn chưa đủ ư, phản ứng của anh đối với cô mãnh liệt đến cỡ nào, vì sao cô lại không tin? Anh thích cô, anh yêu cô, tin tưởng sự thật này, khó khăn lắm hay sao? "Bánh trôi nhỏ, anh
muốn ôm em, muốn hôn em, muốn làm chuyện đó với em! Chẳng lẽ những thứ
này đều là phản ứng nên có giữa bạn bè sao? Hả, em nói đi?"
"Tớ…" Thang Viên hoàn toàn luống cuống, khi nào thì Viên Tiêu có loại tình
cảm này đối với cô? Vì sao cô không biết, không, coi như cô có biết thì
thế nào… Rối loạn rối loạn, mọi chuyện rối loạn hết cả lên, vô số suy
nghĩ đều bế tắc, không có cách nào tháo gỡ được.
"Cho anh câu
trả lời chắc chắn, bánh trôi nhỏ!" Đôi mắt Viên Tiêu rực sáng, chăm chú
nhìn cô, ánh mắt mang tính xâm lược gần như nhìn thấu cô, khiến cô không thể trốn tránh, thậm chí cảm thấy tất cả mọi chuyện chôn giấu trong
lòng đều bị anh nhìn thấu, cô chỉ có thể liên tục lùi bước, chật vật
trốn chạy: "Tớ, chúng ta… Không hợp, đúng! Không hợp!"
"Không
hợp chỗ nào, em nói xem!" Viên Tiêu nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào mắt
cô, giọng nói oán hận như muốn đâm thấu trái tim cô: "Nói một chút đi,
chúng ta không hợp chỗ nào?"
Thang Viên cắn môi nói không ra
lời, não bộ trống rỗng, cô chỉ tìm đại một cái cớ, không hợp chỗ nào,
làm sao cô nói được, nhưng Viên Tiêu cứ nhìn chằm chằm ép hỏi cô như
vậy, tựa như một con báo đang theo dõi con mồi, chỉ cần cô khiến anh
không hài lòng một chút, anh sẽ lập tức nhào tới cắn xé cô! Rốt cuộc
Thanh Viên không nhịn được nữa, mặc dù quyền chủ động ở trong tay cô,
nhưng trên thực tế Viên Tiêu lại đang nắm giữ cô.
"Viên Tiêu,
cậu thả tớ đi, buông tha cho tớ có được không?" Giọng nói Thang Viên
mang theo một tia nức nở, cô rất sợ. Làm bạn bè, tình cảm giữa bọn họ có thể duy trì cả đời, nhưng làm người yêu, nói không chừng một ngày nào
đó sẽ phải chia ly. Có rất nhiều cám dỗ ở bên ngoài, ai có thể bảo đảm
sẽ không bị mê hoặc? Giống như Quý Vân Phong năm đó, bọn họ rõ ràng yêu
nhau như vậy… Cô thật sự không chịu nổi đả kích như thế một lần nữa.
Anh làm sao lại không nghe ra sự sợ hãi trong giọng nói của cô, đau lòng,
rất đau lòng, nhưng anh vẫn muốn tiếp tục, Viên Tiêu biết, nếu như hôm
nay anh không đập vỡ mai rùa của cô, ngày mai cô lại rụt đầu về, giả bộ
như không xảy ra chuyện gì, cho nên anh phải nhịn, cho dù cô có khóc
trước mặt anh, anh cũng không thể ngừng! "Chúng ta thử một lần có được
không? Không chính thức bắt đầu, thử một lần thôi, anh bảo đảm!"
"Không…" Thang Viên lắc đầu muốn từ chối, nhưng Viên Tiêu lại không cho cô cơ
hội cự tuyệt, anh biết, nếu như cứ tiếp tục dây dưa với cô như vậy thì
sẽ không có kết quả gì, đến cuối cùng anh vẫn sẽ mềm lòng, không bằng
dứt khoát dùng phương pháp trực tiếp nhất, che kín môi cô lại.
Anh dùng sức hôn cô, liều lĩnh và điên cuồng, trong lúc cánh môi trằn trọc
cũng có thể cảm nhận được tình yêu mang theo khổ sở của anh, Thang Viên
nhất thời sững sờ, kế đến liền muốn đẩy anh ra, cho dù môi cô bị anh gặm cắn đến phát đau, cô vẫn không lấy lại được tinh thần. Vì sao anh lại
nảy sinh tâm tình như thế, vì sao thiếu niên mà cô vẫn luôn nuông chiều
lại mang tâm tình tuyệt vọng vào giờ phút này?
Hai người một
khiếp sợ, một tập trung, không ai nghe thấy tiếng mở cửa, vì vậy sau khi ba mẹ Thang đi vào phòng khách, liền nhìn thấy một màn thế này qua cánh cửa thủy tinh trong phòng bếp: con gái của bọn bọ đang thân mật khắng
khít "khai thông tình cảm" với con rể.
Gặp phải chuyện của thế
hệ trẻ như vậy, ba mẹ Thang đều cảm thấy rất lúng túng, vốn định lặng lẽ tránh đi, làm như không thấy, ai ngờ, trong l