Thang Tiêu

Thang Tiêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323373

Bình chọn: 10.00/10/337 lượt.

ở thành phố H, nhưng kiếp này, cô ở thành phố J xa xôi này gặp lại anh ta! Tại sao, tại sao cuộc sống của cô nhất định phải liên quan tới người kia? Thang Viên tựa trán vào vách tường lạnh lẽo nỗ lực khiến cho chính mình tỉnh táo trở lại. Tim đập dồn dập trở nên mất tiết tấu, bắt đầu từ một giây nghe thấy giọng nói kia.

Không buông xuống được! Cô không buông xuống được! Rõ ràng hai người tốt như vậy, rõ ràng chỉ cần hai người tiếp tục cố gắng sẽ thành công, nhưng tại sao tới cuối cùng người đó lại muốn vứt bỏ hết? Cô cũng muốn hỏi anh, cô muốn nghe chính miệng anh ta nói!

Kiếp trước, cô quen Quý Vân Phong ở trên tàu điện ngầm, tình huống cực kỳ máu chó, lúc đó cô đang chen lấn trong tàu điện ngầm thì điện thoại bị rơi, lại được anh ta nhặt lên, không có giữ lại cho mình, mà lại ở phía sau kêu lên rồi trả lại điện thoại cho cô. Vì cảm kích cô liền mời anh ăn cơm, ai ngờ càng không thể cứu vãn được nữa, càng trò chuyện càng phát hiện giữa hai người có rất nhiều điểm chung, trong cái thế giới nhộn nhịp hỗn loạn này đây chẳng phải là một loại duyên phận sao?

Sau đó hai người trao đổi số điện thoại, một tuần gặp mặt vài lần, rất nhanh liền trở thành người yêu. Quý Vân Phong là một người đàn ông vô cùng dịu dàng, mà Thang Viên lại không phải một cô gái tính tình tốt lắm, Quý Vân Phong không hề để ý tính xấu của cô, mỗi lần hai người cãi nhau mặc kệ là lỗi của ai đều là anh cúi đầu trước. Công ty của cô ở một nơi khá xa, lại còn thường xuyên tăng ca, cô thường vội vàng không kịp ăn cơm trưa, anh biết rõ điều đó nên tường rút ra chút thời gian đi tới ngã tư cạnh công ty cô, chính là để cô nghỉ ngơi một lát ăn cơm trưa. Mà thời điểm đó bọn họ căn bản không có tiền mua xe, rất nhiều hôm, sau khi trở về cơm trưa của anh đều đã nguội lạnh, nhưng anh vẫn không chút để ý, ngày hôm sau vẫn kiên trì tới công ty của cô.

Những kí ức về anh không ngừng xâm chiếm lấy suy nghĩ của cô, Thang Viên chợt phát hiện trừ lần chia tay đó ra, lúc hai người ở cùng một chỗ đều là anh chiều chuộng cô. Anh như vậy rất mệt mỏi có đúng không? Cho nên mới chia tay. Không, không cần lừa mình dối người thêm nữa, Thang Viên yên lặng cúi đầu lau nước mắt, anh là một người có tài, vậy nên anh cần một nền tảng vững chắc mới có thể phi xa hơn, mà cô, không thể cho những thứ anh muốn. Chỉ có thể bị anh vứt bỏ lại phía sau.

Con người, đều rất thực tế, tình yêu không như vậy, có thể vượt qua vật chất, vượt qua tiền đồ, là cô đã yêu cầu quá xa vời rồi thôi. Thang Viên hung hăng xoa nhẹ hai má, đem tất cả thuộc về Quý Vân Phong ném ra sau đầu. từ một khắc anh lựa chọn buông tay kia, bọn họ đã không còn bất cứ mối quan hệ nào nữa rồi. Kiếp trước tình cảm kiên định như thế, kiếp này rốt cuộc không còn tin tưởng nữa, đây là kết thúc cuối cùng dành cho hai người. Sinh mệnh đó của cô, coi như là bồi thường cho anh, từ nay về sau, hai người không ai thiếu nợ ai.

Thang Viên điều chỉnh tốt tâm tình của chính mình rồi mới trở về văn phòng, ai ngờ vừa mới ngồi vào chỗ mới đột nhiên nhớ tới mục đích ban đầu mình đi tới bộ phận máy tính, Thang Viên nâng trán, đêm nay lại phải tăng ca rồi. Nhưng đây không phải là vấn đề đau đầu nhất, vấn đề cấp bách cần tháo gỡ ngay bây giờ đó là, máy tính của cô nên tìm ai tới sửa đây? Bộ phận máy tính chắc chắn cô sẽ không đi lần nữa, nhưng trừ bỏ người ở bộ phận máy tính còn ai có thể sửa máy tính nữa đây? Trong một giây Thang Viên vô cùng oán giận vì sao bản thân mình không học khoa học tự nhiên.

Cuối cùng, chính là tổ trưởng của cô ra mặt tìm người quen ở bộ phận máy tính tới giúp cô sửa máy mới có thể giải quyết vấn đề, Thang Viên vô cùng cảm ơn tổ trưởng, chỉ kém không có cung kính cúi gập người 90 độ. Bởi vì đã bị chậm trễ quá nhiều thời gian, buổi tối này Thang Viên tự giác lưu lại công ty tăng ca,

Một đám người chơi đùa ầm ĩ đến tận đêm khuya, vài đồng nghiệp nữ đã có chút men say, các nam đồng nghiệp bộ phận máy tính tất cả đều xoa tay nóng lòng muốn thử, cực kỳ hứng thú muốn chuẩn bị đảm nhiệm chức hộ hoa sứ giả, tổ trưởng cũng im lặng nhìn hành động của bọn họ, dù sao đã trễ thế này các cô gái một mình đi đêm quả thực không an toàn.

Thang Viên một ngụm rượu cũng không uống, mà thật ra có uống cô cũng sẽ không để cho người khác đưa về. Vì thế cô đi tới trước mặt tổ trưởng, muốn nói với cô một tiếng mình đi về trước.

Ngoài dự đoán, cô vừa đi qua, tổ trưởng lập tức hô to: “Còn thiếu Thang Viên, ai muốn đưa cô ấy về nhà?”

Thang Viên vội vàng từ chối: “Tổ trưởng, không sao, em có thể tự mình về.”Cô nhìn ánh mắt hoài nghi của tổ trưởng kiên trì nói: “Thật sự, chị xem, em...” Nói còn chưa xong liền bị một giọng nói khác cắt ngang____

“Tôi đưa em về.” Không phải đề xuất yêu cầu, không phải nghi vấn, mà là giọng nói khẳng định.

Ánh mắt Thang Viên ngưng lại muốn từu chối, ai ngờ không kịp phòng ngừa bị tổ trưởng đẩy tới bên người Quý Vân Phong: “Đi thôi, đi thôi, đứng ở đây làm gì!” Thang Viên vừa mở miệng lại yên lặng khép lại, cô thấy trong mắt tổ trưởng đã xuất hiện không kiên nhẫn liền chào tạm biệt rồi xoay


XtGem Forum catalog