
có chút
khóc không ra nước mắt. Vì sao nha, rõ ràng ta là nam, là nam nhân rõ ràng vì cớ
gì ai cũng coi y là nữ nhân đâu, chẳng lẽ là vì khuôn mặt của y quá giống nữ tử
sao, nghĩ lại đến dung mạo của Lạc Khanh Nhan, Dung Phượng Ca không khỏi hâm mộ,
nếu như y trưởng thành cũng giống Nhan Nhan là tốt rồi, như vậy sẽ chẳng ai coi
y là nữ tử, hảo uất ức mà >”<
“ Tiểu bằng
hữu, tỷ tỷ xinh đẹp này là của ta, cho nên ngươi không thể lấy được đâu a…..” từ
đằng sau, Lạc Khanh Nhan tiến tới, vòng tay ôm lấy thắt lưng của Dung Phượng
Ca, cằm đặt trên vai của y, nhẹ giọng cười. Tiểu Ngư đồng học thấy Lạc Khanh
Nhan đến, mặt mày xám xịt, xoay người đi về nhà. Ô…ô.., nó không cam lòng nha,
nhưng là người này quả thật tuấn, hơn thế nữa lại lớn tuổi hơn nó, theo như mẫu
thân nói thì hai người họ chính là ‘tài tử giai nhân’ mặc dù nó chả hiểu tài tử
giai nhân là gì, nhưng mà …. Nói chung là nó cũng rất sợ ‘nam nhân’ kia, ánh mắt
mỗi khi trừng lên điều khiến nó sợ hãi vô cùng, tốt nhất là không nên dây vào.
Thế nên, tỷ tỷ xinh đẹp, tái kiến =’=
“ Nhan
Nhan, lại dọa tiểu bằng hữu rồi…” Dung Phượng Ca cười khẽ, xoay người lại, vươn
hai tay, choàng qua cổ của Lạc Khanh Nhan, rất kỳ cục rồi, rõ ràng Nhan Nhan rất
là tốt, vì cớ chi ai nấy điều có vẻ sợ Nhan Nhan đâu, chẳng lẽ vì trời sinh khí
chất uy nghiêm?!
“ Ai da, Tiểu
mỹ nhân, ta có làm gì đâu hả?!” Lạc Khanh Nhan bất đắc dĩ cười, nàng cũng đâu
có là gì thái quá đâu, không hiểu sao trẻ con mỗi khi nhìn nàng điều lùi xa ba
bước, bộ nàng thật sự giống người xấu lắm sao, thật là bi ai a, nàng rõ ràng muốn
làm người tốt cũng thật khó mà
“ Đúng rồi,
dịch bệnh như thế nào….” Lạc Khanh Nhan lên tiếng hỏi
“ Hiện giờ
đã khống chế hoàn toàn rồi, chỉ cần uống thêm vài thang thuốc nữa, và cẩn thận
một chút, dịch bệnh sẽ trị tốt thôi….” Dung Phượng Ca vui sướng cười, khoảnh khắc
tựa như yên hoa nở rộ, hoa mỹ xinh đẹp. Trong nháy mắt Lạc Khanh Nhan như bị mê
hoặc trước tiếu dung đó, đôi con ngươi sâu thăm thẳm….
“ Nhan
…ngô!” Lời chưa kịp thốt ra, môi của y đã bị một phiến mềm mại chạm lấy, đến
khi định thần rõ, mắt của y kinh ngạc mở to, gò má nhanh chóng ửng hồng, rồi hồng
hơn nữa, đến tận mang tai. Nhan Nhan… đang hôn y nha?! Không phải đâu, lần này
không hôn má, không hôn trán mà là đường đường chính chính hôn môi đó, Dung Phượng
Ca đồng học thực sự rất hứng khởi, từ lần trước y trộm thân Nhan Nhan đến giờ,
hai người cũng chưa thân thiết qua, lần này Nhan Nhan chủ động, y chỉ cần hưởng
thụ là tốt rồi. Cho nên Dung Phượng Ca bằng hữu rất ngoan ngoãn nhắm mắt lại,
hé miệng ra, đồng ý cho Lạc Khanh Nhan, tiếp tục ‘hôn sâu’. Lạc Khanh Nhan thấy
phản ứng của y như vậy, có chút tức cười, càng thêm làm càn, hôn ‘nhiệt liệt’
hơn ( Dao Dao : thật là kỳ quái?! Đáng lẽ tiểu Phượng Ca phải chủ động chứ, thật
là… >”<)
Hôn! Đó là
một hành động thân mật giữa những kẻ hữu tình, nhất là hai người yêu nhau, thì
hành động đó càng thêm kỳ diệu, nó thật thiêng liêng, cũng thật tuyệt vời, như
là gia tăng thêm tình cảm của hai người, cho nên mới nói, không có gì bồi dưỡng
tình cảm nhanh nhất bằng những nụ hôn ngọt ngào, khiến cho đối phương cảm thấy
mình có cảm tình với đối phương, trân trọng đối phương….
Môi của
Dung Phượng Ca rất mềm, mang theo hơi lạnh, phảng phất u uẩn đâu đây lãnh hương
nhàn nhạt của lê hoa, thật trong trẻo nhưng cũng không thiếu vài phần ấm áp
Môi của Lạc
Khanh Nhan thật nóng, nóng như lửa, như muốn hòa tan đi cái lạnh lẽo hàn băng vốn
mang theo trong người của Dung Phượng Ca
Băng cùng hỏa,
là băng hòa tan hỏa, hay là hỏa đốt cháy băng?!
Không rõ,
nhưng là thực sự lúc này đây, hai người này đã chìm đắm trong nụ hôn của đối
phương
Ấm áp, triền
miên, lưu chuyển không khí nhu tình…
Thật mỹ lệ….!!
Cho đến khi
cả hai như muốn nghẹt thở, Lạc Khanh Nhan mới buông ra Dung Phượng Ca, không
khí lúc này giữa hai người, thực sự ái muội à nha
Lạc Khanh
Nhan nhếch môi cười, nụ hôn đầu tiên?! Cái cảm giác này thực sự không tệ đâu
“ Nhan
Nhan, Phượng ca muốn thân nữa…” Dung Phượng Ca dường như rất mất mát khi Lạc
Khanh Nhan không tiếp tục thân thiết với y nữa, mặc dù mặt y còn nóng rát, tưởng
chừng cả lỗ tai cũng đỏ, nhưng mà y thực sự quyến luyến cái cảm giác này lắm,
thật vi diệu! cái cảm giác này thực sự khó thốt nên lời nha, thư thượng cũng
không ghi rõ mấy vấn đề này, ai da! cho nên Tiểu Phượng Ca của chúng ta, không
ngại ‘đòi hỏi’!!
“ Ân?! Muốn
thì tự mình hôn đi…” Lạc Khanh Nhan xấu xa cười, đầu ngón tay chỉ chỉ môi của
mình, đôi hoa đào mắt nheo lại tràn đầy khiêu khích cùng ý cười. Dung Phượng Ca
chăm chú nhìn môi của Lạc Khanh Nhan, ai da! Môi của Nhan Nhan thực sự đẹp, rất
mị hoặc, y vô thức liếm liêm mối, cúi đầu xuống muốn chạm đến môi của Lạc Khanh
Nhan
“ Khụ…khụ…!!”
Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị vừa mới đi lấy thuốc về, thấy tình cảnh này không khỏi có
chút xấu hổ, chủ nhân cũng thật là, muốn thân thiết thì vào phòng nha, hai người
này lại quang minh chính đại ngồi trước cửa khanh khanh ta ta như thế này, th