
n, nhưng là y vẫn cam nguyện
là một mảnh tịnh thổ, ôn hòa mỉm cười, lẳng lặng chờ đợi… để cho gió mệt rồi có
chỗ để về…. yêu của y.. chính là đơn giản vậy thôi!!
Ánh mắt thiếu
niên, đã rất lâu rồi, vẫn cứ là ôn nhu thâm tình như vậy….
Lạc Khanh
Nhan vẫn không hiểu, vì cớ chi lại yêu nàng đâu, vì cớ gì lại đối tốt với nàng
như thế đâu, nàng có gì tốt, vô tình, lãnh tình, lúc nào cũng có thể vứt bỏ hắn
được, nhưng là người này, từ đầu đến cuối vẫn không một câu oán giận, vẫn kiên
trì theo nàng, dù nàng có bỏ lại hắn nơi thật xa, vẫn như vậy quật cường, xuất
hiện trước mặt nàng, Lạc Khanh Nhan nhìn y, thật lâu, thật lâu….
Lạc Khanh
Nhan luôn biết, ánh mắt của mình có bao nhiêu băng có bao nhiêu lãnh, dù là bên
ngoài doanh doanh ý cười nhưng thật ra tận sâu đáy mắt, là ngàn năm phi tuyết,
không chút cảm tình, rất ít người nào thực sự dám trực tiếp nhìn nàng quá lâu,
có bằng hữu đã từng nói với nàng : Khanh Nhan a, ngươi có biết ánh mắt của
ngươi có bao nhiêu đáng sợ?! chỉ cần ngươi chăm chú nhìn vào một người, như là
thấu hiểu hết bản chất người đó, như là xuyên qua ánh mắt khiến cho người ta cảm
thấy, mọi thứ xấu xa dơ bẩn của người đó bị ngươi nhìn thấu hết rồi vậy….
Nhưng là…
chỉ có nam tử này, ngay từ lúc sơ ngộ, cứ như vậy yên lặng nhìn nàng, ôn nhu mỉm,
tiếu dung có chút ngượng ngùng, có chút khả ái, xinh đẹp tuyệt trần, ánh mắt
trong vắt, một đôi thu thủy tiễn đồng không gợn sóng, an an tĩnh tĩnh nhìn
nàng….
“ Dung Phượng
Ca…”
“ Ân?!”
“ Dung Phượng
Ca….”
“ Ừ…^^”
“ Yêu ta
sao…?!” Lạc Khanh Nhan thanh âm có chút mê hoặc
“ Uh! Rất
thích… rất thích…” như là sợ Lạc Khanh Nhan không tin, y ra sức gật đầu, Nhan
Nhan vì cớ gì là cứ luôn bất an đâu, Dung Phượng Ca có chút khó hiểu nhưng là một
nam nhân tốt, y luôn luôn nhanh chóng trả lời, không hỏi nhiều càng không đem mấy
vấn đề này hỏi Lạc Khanh Nhan
“ Chỉ là
thích thôi sao?!” Lạc Khanh Nhan thấy y liên tục gật đầu như là tiểu động vật,
trông khả ái được ngay, có chút buồn cười, làm khó hắn, nhưng là hỏi xong liền
có chút hối hận, yêu, nàng còn không rõ lắm nói đến chi hỏi hắn! Dung Phượng Ca
nghe thế, bèn nghiêm túc suy nghĩ…..
“ Nhưng là
chẳng phải yêu chính là thích thật nhiều sao?!” Dung Phượng Ca có chút do dự hỏi
Lạc Khanh Nhan, trong thư thượng cũng không có nói mấy vấn đề này nha, thật là
một vấn đề đáng suy tư, sao không có ai viết sách nghiên cứu mấy vấn đề này chứ,
Dung Phượng Ca buồn bực, hết sức buồn bực, kiến thức về mấy cái này của y đúng
là thiếu đến mức đáng thương
“ ừ, có lẽ
vậy…” Lạc Khanh Nhan nghĩ nghĩ rồi gật đầu, thích thật nhiều chính là yêu, cái
này cũng không sai nha, nhưng là yêu hay không cũng chả còn quan trọng nữa rồi,
hắn chỉ cần bên cạnh nàng là được, mà người có thể đứng bên cạnh hắn cũng chỉ
có thể là nàng, mặc kệ yêu hay không yêu, thương hay không thương, cuộc đời của
bọn họ, kể từ lúc sợ ngộ đã dính dáng quấn chặt lấy nhau rồi, cần chi để ý những
thứ khác đâu?!
“ Dung Phượng
Ca….”
“ Ân…”
“ Nếu như một
ngày ngươi rời khỏi ta, ta nhất định sẽ phế đi ngươi hai chân, đem ngươi cột
bên người, không cho ngươi chạy khỏi ta…” Lạc Khanh Nhan gằn từng tiếng, thanh
âm có chút mao cốt ủng thiên, nhưng là Dung Phượng Ca lại không có chút nào sợ
hãi, y khẽ chớp mắt, ung dung cười : “ chỉ cần Nhan Nhan đủ nhẫn tâm a!” y mới
không tin đâu, Nhan Nhan dù làm bất cứ chuyện gì, dù có ngoan tâm với bất cứ
ai, nhưng tuyệt đối không bao giờ nhẫn tâm đối y, y luôn tin chắc điều đó!
Quả thật
Dung Phượng Ca nói không sai, Lạc Khanh Nhan có thể nhẫn tâm với bất cứ ai, có
thể lãnh khốc với bất kỳ người nào nhưng tuyệt đối lại không thể vô tình đối
y….
Y sinh ra,
chính là khắc tinh của nàng, Lạc Khanh Nhan…. vốn không thể chối bỏ điều này….
Hai người
nhìn nhau, chợt cười, một ôn nhu như nước, thanh nhã như làn gió xuân, một
thanh phong lãng nguyệt như ánh trăng hoa…
Sáng hôm
sau
Huyết sát
các
“ Các hạ là
đồ đệ của lão tiền bối Dung Cơ?!” Thanh âm hữu lực, vang vọng mười phần, trung
niên nam tử, một thân thô y, nhưng quanh thân tràn ngập khí chất uy nghiêm, mày
rậm mắt ưng, không tính anh tuấn nhưng cũng thập phần dễ nhìn, năm tháng lắng đọng
lại, hình thành nên loại mi lực thành thục ổn trọng, người này không ai khác
chính là đương nhiệm các chủ hiện tại của Huyết sát các – Trần Ngôn
“ Đúng vậy,
hôm nay vãn bối đến thực hiện ván cá cược hơn mười năm về trước của sư phụ!” Lạc
Khanh Nhan đạm cười, vân đạm phong khinh, rất là thảnh thơi nhưng trong lòng cũng
âm thầm đánh giá nam tử này, không khác trong tưởng tưởng của nàng, người này
thập phần trầm ổn, sắc bén, nhưng là một thanh kiếm lâu năm, nhìn tưởng chừng
cũ nát, nhưng một khi tuốt ra khỏi vỏ kiếm, là hàn quang sắc lẹm, mười phần
nguy hiểm, người này vì cớ gì nhiều năm nay vẫn luôn dấu tài đâu, là vì không
tranh với thiên hạ hay là vì nản lòng thoái chí, hay là có mục đích khác?!
Trong khi Lạc
Khanh Nhan đánh giá Trần Ngôn, thì Trần Ngôn cũng âm thầm quan sát vị bạch y
thiếu niên này, ‘tiếu lý tàng đao’ nga