
không giống nữ nhân chứ, cho nên Lạc Khanh Nhan rất là
nghi ngờ, vươn tay để vào trước ngực người kia, nam tử bị Lạc Khanh Nhan hành động
như vậy, giật nảy người, lùi về sau vài bước, khuôn mặt trắng nõn đã có chút hồng
lên, càng thêm một phần tươi đẹp, y lắp bắp : “ huynh đài, này là .. phi lễ..!!”
Lạc Khanh Nhan thấy y biểu hiện như vậy, một bộ dáng như nàng là đại sắc lang,
còn hắn lại giống cô nương nhà lành bị nàng đùa giỡn vậy, Lạc Khanh Nhan rút trừu
khóe miệng, nam nhân này thật sự ngây thơ!
“ Thật sự
là đáng tiếc a, nếu là nữ nhân, người này chắc chắn là hồng nhan họa thủy mà….”
Lạc Khanh Nhan đi xung quanh nam tử đánh giá, có chút oán thán : “ ai! Nam nhân
thôi mà cũng đẹp như thế này, thì những nữ tử khác làm sao mà sống cho nỗi kia
chứ, thật là..!”
“ Ngươi đã
cứu ta sao?!” Lạc Khanh Nhan hỏi vào vấn đề chính. Nam tử gật gật đầu, ánh mắt
thật to khẽ chớp, quả thật đáng yêu phải chết, Lạc Khanh Nhan âm thầm nghiến
răng nghiến lợi, bình tĩnh, phải bình tĩnh a, người này là nam nhân, không phải
là nữ nhân….
“ Ngươi tên
gì?!” Lạc Khanh Nhan ho nhẹ
“ Dung Phượng
Ca…” thanh âm thật sự rất là dễ nghe a, hảo muốn ôm ôm người này nựng quá đi, Lạc
Khanh Nhan buồn bực, ai nói nữ nhân mới là họa thủy, mới khiến cho người khác
chết mê chết mệt, theo nàng thấy nam nhân gọi Dung Phượng Ca này mới đích thật là mười phần họa thủy, khiến
cho nàng dù không thích nam nhân cũng không khỏi có hảo cảm với hắn ngay từ lần
đầu tiên chạm mặt
“ Ngươi
nói, vương gia bắn tên vào vương phi sao?!” Hạ Thanh Uyển nhẹ giọng lẫm bẫm.
“ Đúng vậy,
tiểu thư!” Tiểu nha hoàn gật gật đầu.
Hạ Thanh Uyển
bất chợt cười khẽ, nhẹ nhàng lắc đầu, tiếu dung như có như không chua xót không
nói nên lời, nguyên lai nàng vẫn chưa thực hiểu rõ nam nhân của nàng, hắn quả
thật đủ vô tình…
“ Tiểu Lam,
vương gia hiện giờ ở nơi nào?!” Hạ Thanh Uyển than nhẹ
“ Nô tỳ
cũng không rõ, dường như người được bệ hạ triệu kiến…” tiểu nha hoàng tên gọi
Tiểu Lam nghiêng đầu đáp
“ Được rồi, ngươi
lui ra đi…” Hạ Thanh Uyển vẫy tay ra hiệu cho Tiểu Lam lui ra ngoài, tiểu nha
hoàng cung kính cúi đầu, sau đó bước ra khỏi phòng
Hạ Thanh Uyển yên
lặng ngồi một lát, có chút thở dài, cũng không khỏi cảm thấy có chút nặng nề u
uẩn, hơn ai hết khi nghe tin vương gia làm như vậy, nàng phải vui mừng mới phải,
nhưng là Hạ Thanh Uyển hiểu, vương gia làm vậy là không kiềm chế được cảm xúc của
mình, kẻ có thể khiến cho người lạnh lùng như ngài ấy khó kiềm nén cảm xúc như
thế, thử hỏi thiên hạ này lại có mấy ai?! Lạc Vân Linh, nữ tử này đột ngột thay
đổi như một người khác, chỉ có ngắn ngủn hơn nửa tháng, lại có thể khiến cho
ngài ấy dễ dàng bộc lộ hỉ nộ ái ố như vậy….
Vương gia, ngài
là đang tự lừa mình dối người sao?! nếu sau này… một lần nữa tương ngộ, người
có hay không bỏ qua tất cả mà chạy theo cảm xúc của mình….?!
Ngự thư phòng
“ Tam đệ, nghe
nói Ngọc Uyển các bị hỏa thiêu rụi, mà tam vương phi cũng mất tích, chuyện này
là thật sao?!” Âu Dương Liên thanh âm không ra cảm xúc, lên tiếng hỏi….
“ Hoàng huynh
cũng biết rồi sao?!” Âu Dương Triệt cười khẽ, hốt nhiên Âu Dương Liên cảm thấy
tam đệ của hắn có gì chút thay đổi, nhưng y lại không thể nói ra là thay đổi những
gì, chỉ cảm thấy này ánh mắt, này khí chất.. nói không nên lời cô tịch cùng xót
xa, Âu Dương Liên một thoáng giật mình, là y nhìn lầm sao, tại sao chỉ trong mấy
ngày ngắn ngủi mà tam đệ lại thay đổi nhiều đến như vậy, nào còn thần thái bay
lên như thường ngày?!
“ Là ai đã làm…”
Âu Dương Liên cau mày
“ Cũng không quan
trọng nữa, hoàng huynh, cứ để chuyện này kết thúc như vậy đi…” Âu Dương Triệt
lên tiếng, thanh âm khản đặc, thâm trầm mỏi mệt
Thấy vẻ mặt của
Âu Dương Triệt như vậy, Âu Dương Liên cũng không nói gì thêm, y khe khẽ thở
dài…., bỗng dưng lại nhớ đến ánh mắt của nữ tử mà y gặp trong Hoàng Thanh tự,
đôi con ngươi kiêu ngạo tràn đầy bất tuân ấy, thái độ không kiêu ngạo không siểm
nịnh, cùng với tiếu dung đạm đạm như nước, có chút cười cợt chế giễu kia…. Âu
Dương Liên lắc lắc đầu, nhưng hình ảnh mơ mơ ảo ảo đó chợt tan đi, không còn vết
tích, cũng không còn nghĩ nhiều đến nó nữa, nhưng là có đôi khi giật mình trong
giấc mơ, y cũng sẽ gặp ánh mắt sâu thăm thẳm đó…… tất cả.. chỉ là khởi đầu…..
“ Mỹ nhân, sao
ngươi lại sinh sống trong sơn cốc này vậy, không cảm thấy chán sao?!” Lạc Khanh Nhan thật sự rất tò mò,
người này xưa nay chẳng lẽ chưa từng xuống núi sao?! Dung Phượng Ca nghe Lạc
Khanh Nhan hỏi vậy, đôi con ngươi chợt lóe chút khát vọng, nhưng rất nhanh liễm
đi, y lắc đầu thanh nhẹ : “ Gia gia nói, ta không được phép rời khỏi sơn cốc
này, nếu không sẽ bị người xấu bắt đi nha”
“ Gia gia của
ngươi đâu?!” Lạc Khanh Nhan buồn bực
“ Gia gia
đã đi ra ngoài rồi, không chừng vài ba ngày nữa mới về…”
“ Ngươi
không muốn ra ngoài sao”
“ Đương
nhiên là muốn nha, nghe nói ở ngoài rất là náo nhiệt….”
“ Dĩ nhiên
rồi, bên ngoài rất ồn ào, muôn màu muôn vẻ, làm sao yên ả thanh bình như ở
trong này được”
“ Huynh
đài, ở bên ngoài