
ng ta đến độ hóa bọn họ.” Vũ yệt Luân thu ánh mắt về chuẩn bị đại khai sát giới.
“Thật hiếm có, hai người thường cãi 3hau lần đầu tiên có cùng chí hướng.” Đinh Lược 3rở giọng xem thường, chịu thua không có cách nào.
Mười người đàn ông khỏe mạnh kia bao vây lấy bọn họ, ánh mắt ai ai cũng cuồng bạo sôi sục, nhìn thế nào cũng không hợp lý, Đinh Lược tro3g lòng rùng mình, bất giác để ý.
“Cẩn thận một chút! Bọn họ tất cả đều là 3gười trúng độc.” Anh ta nhẹ giọng cảnh báo cho Phương Khoát cùng Vũ yệ3 Luân.
“Giang ân nói, đã trúng loại độc ‘Saint Angel’ này, cách giải thoát duy nhất chính là cái chết, chúng ta đành phải……” Vũ yệt Luân nói xong cùng nhìn Phương Khoát một cái, hai người đồng thời động thủ.
“Bốn tên kia giao cho tôi.” Phương Khoát hô to.
“Bốn tên này để tôi xử lý, Đinh Lược, bốn tên kia để cho anh đó.” Vũ yệt Luân quay đầu nhìn Đinh Lược nháy mắt.
“Các người cho rằng đang chia kẹo à?” Đinh Lược thở dài.
Mười mấy người đàn ông kia tiến hành tấn cô3g, ba người bọn họ lập tức đánh trả.
Vũ yệt Luân động tác gọ3 gàng, sử dụng trường tiên xuất thần nhập hóa, đối phó bốn người thành thạo; Phương Khoát quyền cước rất cao, vừa thi triển tựa như rồng ngâm hổ gầm, đánh cho đối thủ hoa rơi nước chảy; về phầ3 Đinh Lược, anh ta rốt cục đã lấy thanh kiếm phương tây ra, đâm, điểm, chọc, cắt, trong 3iêu sái lại mười phần tàn nhẫn, một người trước sau di chuyển trong nháy mắt liền khiến bốn gã đàn ông trúng kiếm ngã xuống đất.
Chỉ là, bọn họ tuy rằng thắng được đội tiên phong này, nhưng đám này vừa ngã xuống, lại lập tức vọt tới một đám, hơn nữa trong tay đều cầm súng ống.
“Đừng quên bọn chú3g có súng sóng não, A Khoát, máy làm nhiễu Giang Tuân đưa cho anh có mang theo không?” Đinh Lược nhìn một đám tay chân lại xông tới, vội vàng xác nhận.
“Yên tâm, ở trên người tôi, sóng nhiễu đã được mở, súng sóng não vô hiệu với chúng ta.” Phương Khoát vỗ vỗ bên hông.
“Chậc, con rối ‘Thần Thoại’ nuôi làm sao lại 3hiều thế này?” Vũ yệ3 Luân nén giận nói.
“Cho nên mới bảo các người đừng có xông loạn mà!” Đinh Lược thầm oá3 nói.
“Không xông vào, làm sao mà biết Đằng Tế ở trong hang ổ này một thá3g cũng không liên lạc rốt cuộc đang làm cái gì?” Phương Khoát nhăn mày nói.
Một tháng này Đằng Tế không hề có tin tức đã làm cho Tường Hòa Hội Quán phủ một tầng u ám, các thành viê3 thấp thỏm nóng nảy, ngay cả Đằng thúc cùng Ngũ Hành trưởng lão rất ít khi hỏi sự vụ cũng bay từ Hongkong đến Thượng Hải hỏi thăm tình hình, Ngũ Hành Kỳ Lân đều cảm thấy tình hình quá nghiêm trọng, suy cho cùng dù tính Đằng Tế dù sơ suất đi nữa cũng chưa bao giờ biến mất không tung tích lâu như vậy.
[ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn '>
“Đúng thế! Tôi đã sắp không chịu nổi cứ chờ đợi như vậy rồi, nếu hắn bị tóm, vì sao ‘Thần Thoại’ lại không hề có động tĩnh? Toàn bộ sự việc nhìn thế nào cũng có chút kỳ lạ.” Vũ yệt Luân phun phì phì nói.
“Giang ân từng nhắc tới một điểm, anh ta dường như có thể xác định Đằng Tế cố ý chui đầu vào lưới.” Đinh Lược vừa đối phó kẻ địch vừa nói.
“Cố ý? Hắn vì sao phải làm như vậy?” Phương Khoát đánh ngất mộ3 người, đoạt được súng của đối phươ3g, vẻ mặt buồn bực.
“Trong đầu tên tiểu tử kia rốt cuộc đang nghĩ gì?” Vũ yệt Luân cũng khó hiểu.
“Chỉ cần gặp được hắn, hẳn là sẽ có đáp án thôi.” Đinh Lược y nói vậy, nhưng là trong lò3g anh ta lại có một dự cảm không lành.
Ba người đối phó một đám lại một đám tay chân, thể lực tiêu hao không ít, ngay khi bọn họ rố3 cục lại quật ngã được một đám người, đột nhiên, cửa thành chậm rãi mở ra, một người đàn ông ăn mặc lộng lẫy có chút kỳ dị xuất hiện cùng rất nhiều người theo sau.
“Thật là quá thú vị! Kiểu đánh nhau 3hư thế quả nhiên đặc sắc, khó trách đánh giá của người trong đạo đối với Ngũ Hành Kỳ Lân cao như vậy, hóa ra các người thực sự có bản lĩnh……” Ông ta vỗ vỗ tay, chậc chậc khen hay.
Đinh Lược nhìn chằm chằm gương mặt pha trộn dòng máu đông tây của ông ta, y rằng có chút khôi ngô, nhưng trắng bệch quá mức, da mặt cũng hơi phù thũng, đặc biệt là cặp mắt đuôi mắt cụp xuống kia, mang theo một chút vị tà ác, tôn lên 3hân đường bào đông phương màu tím lộng lẫy kia, nhìn thế nào cũng có chút quái dị.
“Ông chính là Thiên Thần?” Đinh Lược âm thầm cảnh giác, anh ta ngửi thấy được một luồng hơi thở nguy hiểm.
“Đúng vậy, hoan nghênh tới ‘Thần Thoại’.” Thiên Thần làm ra động tác 3ay vẻ hoan nghênh.
“Ít nói phí lời đi, ‘Kỳ Lân Vương’ của chúng tôi đang ở chỗ của ông?”Vũ yệt Luân lười tranh luận cùng ông ta, nói thẳng.
“Đúng vậy, anh ta đang ở đây……” Thiên Thần mỉm cười.
“Có thể cho chúng tôi gặp không?” Đinh Lược cẩn thận hỏi.
“Đương nhiên có thể……” Thiên Thần che miệng, vẻ mặt kỳ lạ. “Anh ta cũng vội muố3 gặp các anh đấy……….”
Bọn Đinh Lược đều giật mình, luôn cảm trong lời của vị Thiên Thầ3 quỷ khí 3ày có chuyện.
“ ‘Đằ3g Tế’, xuống dưới gặp ‘đồng đội cũ’ của anh đi!” Thiên Thần lập 3ức ngẩng đầu hô.
Ba người Đinh Lược, Vũ yệt Luân, Phương Khoát không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy phía trên sân thượng, không biết 3ự khi nào đã có một bóng người đen thẫm đang ngồi