
màn đêm.
Dọc theo đường đi, hai người đều trầm mặc, mấy ngày này, giữa cô cùng Đằng Tế vẫn là kiểu chung sống như vậy, cô phụ trách huấn luyện anh, theo dõi anh,nhưng cũng không muốn cùng anh nhiều lời vô nghĩa.
Đằng Tế từ lúc sống lại sau sự chiếm giữ của “Saint Angel” liền vô cùng im lặng, hơn nữa bản thân cô cũng lạnh lùng ít lời, bởi vậy hai người tuy rằng thường xuyên ở chung, nhưng cũng rất ít qua lại với nhau.
Thế giới bên ngoài xe tối đen như mực, không khí bên trong cũng dường như đông lại, cô nhìn chằm chằm phía trước, đang muốn đi tắt xuyên qua một rừng cây chạy tới sân bay, thì phút chốc trong rừng cây phía trước đột nhiên lao ra hai chiếc xe hơi ngăn cản cô, phía trong lộ ra ba người bịt mặt, giơ súng tiểu liên quay về phía cô bắn phá.
“Ầm ầm ầm ầm…”
Đạn liên tiếp như mưa rào trút điên cuồng, cô liếc mắt nhìn Đằng Tế một cái, thấp giọng gào: “Nhảy khỏi xe!”
Vì thế, bọn họ song song tông cửa xông ra vào thời khắc khẩn cấp, lăn mình hướng về một bên bụi cỏ, chiếc xe du lịch lại đụng hướng về phía xe hơi của đối phương, lập tức bốc lên tia lửa, khói trắng bốc lên.
[ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn '>
Cô gọn gàng nằm sấp ở trong đống cỏ, nghe thấy một người lớn tiếng ra lệnh: “Bọn nó giết anh tao, nhất định phải tìm ra bọn nó!”
Hóa ra những người này là em trai của trùm hắc đạo vừa nãy, thật là sơ suất quá, đã quên nhổ cỏ tận gốc……
Cô khẽ nhăn mày, ẩn nấp không động đậy, tìm kiếm bóng dáng của Đằng Tế, nhưng trong đêm đen lại nhất thời không thể nhận ra anh ở nơi nào.
Lúc này, một người chậm rãi đi tới phía cô, cô lấy tay làm trục, đầu dưới chân trên, hai chân vòng đá tới đối phương, người nọ bị đá trúng mũi, ngã ngửa về phía sau, đau đến hô to gọi nhỏ.
“A…..”
“Mạnh Lạp, con đàn bà đó ở đây!” Tên còn lại hô to.
Người dẫn đầu tên là Mạnh Lạp kia lập tức giơ súng bắn quét về cô, cô liên tục lộn về phía sau, thoăn thoắt tránh vô số viên đạn.
“Shit! Cô ta làm sao có thể trốn như thế được!” Những người khác đối với thân thủ của cô vừa sợ vừa giận.
“Mau bao vây cô ta!” Mạnh Lạp tức giận đến gào thét giận dữ.
Những người khác vì thế phân bốn phía đánh giáp cô, cô lười lãng phí thể lực, đơn giản đứng vững, tùy ýđể cho bảy nòng súng hướng vào mình.
“Còn một đứa nữa đâu? Tên Ma Vương cô mang theo ở đâu rồi? Hắn ở nơi nào?” Mạnh Lạp vẻ mặt nổi giận quát hỏi.
“Tôi không biết.” Cô lạnh lùng thốt.
“Cô không biết? Bắn nát chân của cô xem cô có nói hay không!” Mạnh Lạp giận dữ, nòng súng hướng về chân của cô.
“Bắn nát tiểu mỹ nhân này đáng tiếc biết bao? Mạnh Lạp, không bằng……” Một tên khác nhìn chằm chằm Bất Hoặc thèm nhỏ dãi.
“Đừng có ngu ngốc, các người biết cô ta là ai không? Ả là một trong Tứ thiên vương của “Thần Thoại” , con đàn bà này âm ngoan giả dối, thân thủ phi phàm, tuyệt đối không thể khinh thường.” Mạnh Lạp quát.
“Tứ Thiên Vương ‘Thần Thoại’?” Tất cả mọi người ngẩn ra, cô gái phương đông này thoạt nhìn căn bản không đến hai mươi tuổi! Cô ta thế chính là một trong “Tứ Thiên Vương” làm hắc đạo nghe tin đã sợ mất mật?
“Biết tôi là ai, còn dám tìm tôi gây phiền toái, các người có lẽ là chán sống rồi……” cô lạnh lùng nhìn bọn họ chằm chằm.
“Cô giết cả nhà cùng thủ hạ anh trai tôi, còn dám mạnh miệng…… Đáng chết! Trước tiên đánh cô ta thành tổ ong, sau đó toàn lực xử lý tên Ma Vương kia!”
“Bằng tám người các ngươi đánh không thắng được Ma Vương.” Cô lạnh lùng giễu cợt.
“Thủ hạ của tôi hầu như đều đã từng làm nghề lính đánh thuê, tám người liên thủ, tôi không tin không đối phó được hắn ta……” Giọng Mạnh Lạp chưa dứt, một gã thủ hạ phía sau hắn đột nhiên ngã xuống.
Hắn quay đầu nhìn, bất ngờ phát hiện tên kia thủ hạ kia đã đứt hơi mà chết, trên cổ còn bị vạch một đao.
“Hiện tại còn lại bảy.” Bất Hoặc lạnh như băng nói.
“Đây là?” Hắn vẫn chưa lấy lại tinh thần, một tên thủ hạ khác cũng ngã xuống theo, cũng là một đao bị mất mạng.
“A!” Người còn lại sợ tới mức kinh hô.
“Sáu người…… Rất nhanh, các người toàn bộ đều sẽ bị tiêu diệt.” Bất Hoặc cười lạnh.
Mạnh Lạp hoảng sợ quay đầu trừng mắt nhìn cô, đột nhiên vặn tay cô, khẩu súng chỉ vào huyệt thái dương của cô, lớn tiếng hướng về Đằng Tế ẩn nấp giấu trong rừng cây tối đe dọa: “Đi ra! Nếu không ra tôi liền bắn nổ tung đầu cô ta!”
Trừ tiếng gió kỳ lạ, bốn phía một mảng yên tĩnh.
“Anh ta sẽ không chấp nhận uy hiếp, anh ta chỉ biết tấn công, không thỏa hiệp……” Bất Hoặc hừ nhẹ.
Nhưng cô vừa mới dứt lời, không khí nháy mắt ngưng kết, sáu người bên cạnh cô đều nín thở nhìn bên trái phía trước.
Bất Hoặc vừa ngẩng đầu, không khỏi thất thần.
Đằng Tế lại ngoan ngoãn đi ra trong rừng cây tối tăm, đến trước mặt bọn họ.
Trong bóng đêm, mái tóc dài che lấp khuôn mặt tuấn dật trẻ trung, tôn lên một thân hắc y như điềm xấu, giống như Ma thần đầu thai, đang muốn tự tay xé nát tất cả kẻ địch….
“Xem ra cô đoán sai rồi, hắn dường như hoàn toàn rất để ý đến cô……” Giọng nói của Mạnh Lạp mang chút căng thẳng.
Điều này làm sao có thể? Người bị “Saint Angel” mới khống chế cho tới bây giờ chỉ biết chấp hành mệnh lệnh, không thể tự mình tư duy ph