Ring ring
Thần Hi Chi Vụ

Thần Hi Chi Vụ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322961

Bình chọn: 8.00/10/296 lượt.

vừa nhìn đã thấy hết, lại có kiểu cổ điển, ý vị của khu vườn Trung Quốc, cảm giác này sao mà quen thuộc thế, dường như cô đã từng tới nơi này rồi.

Gió mang theo hơi lạnh đùa nghịch trước mặt, thổi đến một mùi hương thơm ngát, cô theo hướng gió bước tới thì thấy một hồ sen. Đá cuội xây thành một hồ sen hình bán nguyệt cũng không lớn hơn hồ bơi bao nhiêu, nước hồ trong vắt, lục bình và lá sen chen lẫn, những đóa sen trắng duyên dáng yêu kiều.

Một trận gió lại vờn qua, phiến lá sen liền hóa thành từng đợt sóng lục sắc lay động, những cành sen trắng bỗng hóa thành những cô gái nhảy múa. Không biết có phải bởi hương hoa trong khu vườn mà cảnh sắc trước mắt phảng phất toát lên thứ ma lực mê ly, mộng ảo làm cô thất thần.

Khi cơn gió bất ngờ dừng lại, hồ sen cũng khôi phục sự thanh bình, người đang ngồi phía bên kia hồ không biết đã nhìn cô bao lâu.

Chu Lê Hiên thiếu gia lúc này đang ngồi phía đối diện, cách cô một cái hồ hoa sen, phong thái ung dung, vẻ mặt biến hóa. Anh mỉm cười với cô, mặc dù khoảng cách rất xa, khó thấy rõ được nhưng những đóa sen trắng như bị biến mất trong nụ cười của anh.

Cô hoàn toàn không để ý phía trước có người. Lá xanh hoa trắng theo gió chập chờn đã chắn mất tầm nhìn của cô.

Trần Tử Dữu đứng yên một lúc, sau đó chậm rãi vòng qua hồ sen đến bên cạnh anh. Đây là đất của anh còn cô lại là người tự ý xông vào. Anh có thể ngồi im bất động, cô cũng không thể làm như không nhìn thấy anh.

Cô chỉ nói một câu “Chào anh”, sau đó không nói gì nữa.

Người trước mặt này, tuy biểu lộ nhu hòa, ánh mắt bình tĩnh, bộ dáng gọn gàng vô hại nhưng quanh thân lại tràn ngập khí thế bức người.

Có lẽ vừa rồi cũng không phải là lá và hoa đã che mất bóng dáng của anh. Anh mặc áo sơ mi trắng, da tái nhợt đến trắng bệch, nét mặt an tường, ánh mặt trời xuyên qua lá cây chiếu lên mặt anh hình thành các điểm sáng lưu động, phía sau anh là một hồ nước gợn sóng lăn tăn, cả người anh như đã hòa làm một với hoa sen, chẳng trách cô không thấy được.

“Mời ngồi, Lý tiểu thư.” Chu Lê Hiên ngẩng đầu chỉ phía đối diện, ngữ điệu lịch sự nhưng xa cách, “Cô đã khỏe chưa?” Trước mặt anh là một cái bàn đá trắng.

“Tôi họ Trần.” Trần Tử Dữu trả lời đúng mực.

Người ngồi nơi đó nhìn thẳng vào cô, ánh mắt của anh trong suốt như đang quyết định điều gì. Sau đó nét mặt của anh lại càng nhu hòa hơn, khi mở miệng thì lập lại lời anh vừa nói: “Mời ngồi, Trần tiểu thư.”

Đêm đó khi thấy anh, thần kinh của cô bị bóng tối tra tấn đã đến giới hạn, cô thật sự cho rằng mình nhìn thấy hồn ma của Giang Ly Thành nên kinh hoàng mà ngất xỉu.

Hôm nay gặp lại anh, Trần Tử Dữu lại cảm thấy như không phải. Màu da của Giang Ly Thành luôn khỏe khoắn chứ không tái nhợt như vậy, còn nụ cười của anh luôn lạnh lùng, nghiêm nghị không có độ ấm. Còn người trước mặt cô đây, đôi mắt có ánh cười rồi chậm rãi lan đến lông mày và khóe môi, nhẹ nhàng biến mất.

Thật sự giống hay không cô không đoan chắc được. Khi Giang Ly Thành còn sống, cô chưa bao giờ nhìn kỹ anh, cũng chưa từng có tấm ảnh nào của anh, sau khi anh ra đi, cô càng cố gắng không nghĩ đến anh nữa. Người đó trong mắt cô chỉ còn lại một hình bóng, một hình bóng rõ ràng không cách nào biến mất được nhưng khuôn mặt lại nhạt nhòa.

Cô còn nhớ lần đầu gặp gỡ anh vẫn là bộ dáng ấy, áo trắng phiêu diêu, thần sắc thanh tĩnh lạnh nhạt, môi khẽ nhếch lên, một nam sinh ngũ quan góc cạnh rõ ràng. Giang Ly Thành sau này, cho dù cô không cố gắng ghi nhớ nhưng trong tâm trí cô, hình dáng anh đã không còn giống lần gặp gỡ đầu tiên ấy nữa.

Người đàn ông đang ngồi trước mặt cô lại đột nhiên khiến cô nhớ tới đêm trăng 10 năm trước, ánh mặt trời rực rỡ và ánh trăng sáng ngời đêm đó, người thanh niên thanh khiết đang tắm mình dưới nắng mai và người dưới bóng trăng năm đó.

Trần Tử Dữu không ngồi xuống, chỉ nói: “Cám ơn hoa của anh.” Sau đó lặng lẽ lui về sau cho đến khi không thấy anh nữa.

Tình huống càng lúc càng kỳ quặc thì Lâm Lâm kịp thời chạy tới: “Tử Dữu, hóa ra con ở đây. Chào buổi trưa, Chu tiên sinh. Cậu có vẻ tốt hơn rồi.”

Chu thiếu gia khôi phục biểu tình lúc trước, thanh tĩnh, lãnh đạm: “Khá hơn rồi, cám ơn thím.”

“Đây là Trần Tử Dữu tiểu thư. Tử Dữu, đây là Chu Lê Hiên tiên sinh.”

“Cháu và Trần tiểu thư đã biết nhau.”

“Vậy sao?” Lâm Lâm nhìn Trần Tử Dữu nãy giờ vẫn im lặng, cũng không biết nên nói gì nên cô cúi đầu nhìn sợi dây chuyền mới của mình, nghịch nghịch một chút.

“Dây chuyền của thím nhìn rất hay.” Chu thiếu gia tựa hồ cũng nhìn ra tình cảnh của cô, hạ mình nói.

“Cám ơn. Chủ tiệm nói đây là mảnh thiên thạch đến từ ngoài không gian đó.”

Chu thiếu gia cười nhẹ: “Thím nên đi trả lại đi, còn có thể mắng ông ta một trận và yêu cầu bồi thường gấp đôi nữa. Đây chỉ là một khối thủy tinh bình thường thôi.”Trần Tử Dữu ngẩng mạnh đầu lên, quét mắt về phía anh nhưng sắc mặt người đó vẫn không có gì khác thường.

Lâm Lâm kinh ngạc: “Cậu chỉ nhìn liếc từ xa như vậy!”

“Cháu đảm bảo, cái này không phải thiên thạch gì cả.” Chu thiếu gia ung dung nói

Ánh mắt của anh chạm mắt Trần Tử Dữu. Hai người giằ