
ôi
kéo, ở cùng đám gia phó nhà quan kiêu căng vô cùng tốt. Nhưng gia bộc nhà người
khác thì khoe lão gia nhà mình thu được bao nhiêu hiếu kính, kiếm chác được bao
nhiêu, ở trước mặt hoàng thượng có thể diện nhiều thế nào thế nào...
Còn cô gia nhà bọn họ, là
thanh quan, thanh liêm cực kỳ. Người trong nhà không muốn gặp, vẻ mặt luôn lạnh
lùng, lại đối với nô phó rất tốt, tiền tiêu vặt hàng tháng không thiếu, tam
tiết (hình như là tết Nguyên Đán,
tết Đoan Ngọ, tết Trung Thu thì phải) có thưởng, là đồ tốt, ăn uống chỉ kém hơn chủ
tử một chút. Có bệnh hoạn gì, cô nương còn tự mình đến khám, cho mấy thang
thuốc là khỏi, không cần tự mua thuốc, cũng không trừ tiền tiêu vặt khi sinh
bệnh. Chỉ cần giữ tốt gia quy, sẽ không sợ tự dưng bị ăn roi.
Đám gia phó nhà quan này có
khi sẽ nịnh bợ bọn họ, hiếu kính... Dù sao cô gia cũng là cận thần của hoàng
đế. Nhưng chỉ cần cho cô gia hoặc cô nương biết, nói rõ, tiền này liền thuộc về
bọn họ, chỉ dặn dò miệng phải nghiêm một chút.
Cô gia lạnh lùng, nhưng không
làm khó người khác. Lúc đầu bọn họ theo thói quen tính nói chút nhàn thoại nghe
được, chờ nhìn lại thấy không phải là Chu lão gia, vừa xấu hổ lại sợ hãi đòi
mạng. Cô gia chỉ gật gật đầu với bọn họ, không nói gì, để bọn họ tiếp tục nói.
Lòng trung thành dùng tiền
mua, lòng trung thành bản tử đánh ra, thẳng thắn mà nói đó chỉ là nhất thời,
lúc nào cũng có thể tan rã. Chỉ có loại chủ tử đáng giá được coi trọng, quan
tâm người làm, mới có thể có được lòng trung thành thật sự.
Lý Đại cùng Ngô Ngân là gia
bộc của thương nhân giảo hoạt giỏi nhìn sắc mặt như vậy, thật là triệt để chịu
phục, nhận chủ. Bọn họ tuy rằng đến từ nhà thương nhân, nhưng tuyệt đối không
phải ngu ngốc. Những lời đồn đãi nhàm chán đó làm sao có khả năng? Nhìn cô gia
mệt đến thế, nếu chỉ cần tâng bốc hoàng thượng ăn chơi phóng túng, sao có thể
mệt thành như vậy? Càng có thể khiến cô gia nghe nghiêm túc, chắc chắn là
chuyện đứng đắn, vẻ mặt kia, giống hệt như khi Chu lão gia chuẩn bị gật đầu ký
một vụ làm ăn lớn.
Cho nên bọn họ thật cẩn thận
che chở chủ tử mỏi mệt từ trong ra ngoài, không cho người ngựa đông đúc trên
đường đụng phải hắn.
Tam Lang làm sao biết được
hai tùy tùng này chịu chết vì hắn, đáy lòng còn đang tính toán mấy chuyện không
dễ làm trong triều. Khó làm nhất, chính là ngoại thích bên nhà thái hậu.
Thẳng thắn mà nói, Chính Đức
đế hai mươi tuổi đăng cơ, trong tay ngoại trừ một đám ẩn vệ, thế lực rời rạc
trong dân gian vốn là lưu manh vô lại, trong triều cơ hồ không có căn cơ.
Nhưng mềm sợ cứng, cứng sợ
ngang. Chính Đức đế chẳng những ngang, còn là người tùy thời phủi tay mặc kệ.
Cái gọi là vô dục tắc cương (không
có ham muốn mới bền lâu),
hoàng thượng người ta không muốn chơi trò đế vương tâm thuật, cũng không muốn
làm hoàng đế a. Thái hậu cũng không làm gì được hắn... Đã hai mươi tuổi, cho dù
bà muốn buông rèm chấp chính cũng không có mặt mũi nào buông a! Cũng không thể
lấy hiếu bức hoàng đế, đứa con hoàng đế tám tuổi rời kinh, cơ hồ là người xa lạ
này liền dám không thèm lâm triều, quốc sự không để ý, dứt khoát đến cung bà
bưng trà đưa nước, đấm chân bóp vai, hiếu" khiến bà nghẹn điên.
Nhưng trong lòng Tam Lang cùng
hoàng đế đều biết rõ, đây cũng chỉ là kế giả ngây giả dại tạm thời. Hiện tại
hoàng hậu có con trai, chỉ là còn trong tã lót, nuôi lớn được không còn chưa
biết. Thái hậu mới miễn cưỡng nhịn, lại ra sức nâng đỡ ngoại thích.
Làm thái hoàng thái hậu có thực
quyền, có thể buông rèm chấp chính, so với làm thái hậu cùng con hoàng đế nội
bộ lục đục thoải mái hơn nhiều.
Hổ độc không ăn thịt con
những lời này, không thích hợp cho
Quan thất phẩm kỳ thật không
có tư cách lên triều, hắn sở dĩ sáng sớm đã vào cung, thật ra phần lớn thời
gian là ở luyện võ trường trong không phạm vi ngự thư phòng cùng ẩn vệ luận
bàn, sửa sang lại tình báo mà ẩn vệ điều tra được. Chính là làm tai mắt cho
hoàng đế... Ở thời điểm cần thiết sẽ làm đao hoặc thuẫn phòng thân.
Phùng phủ ở trước mắt. Thoạt
nhìn tráng lệ, tỏ rõ khí phách đại thế gia. Ở trong mắt hắn, lại giống mãnh thú
đang âm trầm ẩn nấp, chọn người mà cắn.
Men theo tường vây yên tĩnh,
đi vào cửa góc Tu Thân Uyển.
Người sai vặt ngồi trông cửa
nhảy lên, vẻ mặt tươi cười qua dẫn ngựa, gã sai vặt vội vàng chạy đến cửa viện
thông báo. Tâm tình vốn trầm thấp dần dần dịu đi, có vài phần chờ mong... Nhìn
thấy Chỉ Hạnh phủi bột mì trên quần áo, ánh mắt tỏa sáng chào đón, thỏa mãn.
"Không phải nói không
cho nàng xuống bếp sao?" Nắm lấy đôi tay vừa có vết kim lại có một lớp
chai mỏng, hắn nhẹ giọng trách
"Chỉ hầm canh thôi, xem
bọn họ làm thịt viên hoa đào rất thú vị, thuận tay chơi thôi." Nàng lơ
đễnh, "Mệt mỏi đi? Trước đổi quần áo nghỉ ngơi một chút...”
"Ừ, nàng đến." Hắn
tiến đến bên tai Chỉ Hạnh nói nhỏ. Gả cho hắn lâu như vậy, vẫn đỏ mặt nhanh như
vậy.
Từ trên xuống dưới bận rộn
không ngừng, nhìn thấy hắn đều lớn tiếng kêu "cô gia". Mặc dù có chút
khiếp sợ nhưng tôn kính, không có hèn mọn, không có khinh thị.
Trước kia