
hông có đường cho hắn không thích. Hơn nữa, hắn cũng không cảm thấy có gì
đáng để chấp nhất. Về phần cô dâu gả vào... không vui là tất nhiên. Cách xa
chút là được, cũng đừng làm hỏng trong sạch của người ta. Hoàng thượng chỉ là
cao hứng, không bao lâu liền quên. Đến lúc đó cô dâu muốn tái giá, hoàng thượng
muốn trị tội cũng không nhớ ai là ai.
Nhưng hắn không hiểu tiểu
nương tử này. Ngay cả một giọt nước mắt cũng không rơi, còn dám nói với hắn
không muốn trầm đường. Vốn nghĩ đến nàng là có nỗi khổ gì... Nhất thời thương
hại, muốn giúp đỡ che lấp, kết quả vẫn có lạc hồng, có gì cần che l
Rõ ràng đối với nàng lạnh
lùng, nàng lại mọi chuyện nghĩ cho hắn, ăn, mặc ở, đi lại đều rất săn sóc, đây
lại là vì sao?
Vốn nghĩ rằng nàng lấy lòng
như vậy là vì phụ huynh trong nhà cầu quan cầu tước, nhưng hoàng thượng lại
cười to nói với hắn, cô nương này là người cương cường, chưa xuất giá liền cùng
cữu gia làm ầm ĩ với phụ thân, muốn hắn lúc lại mặt da căng chặt chút.
Cương cường?
Hắn cao thấp đánh giá Chỉ
Hạnh, khiến nàng nổi cả da gà. Thật đúng là nhìn không ra... Cũng chỉ khi luận
nặng tựa Thái Sơn, mới mơ hồ lộ ra một chút tâm huyết.
Đáng tiếc. Gả cho một người
như hắn vậy. Nếu gả cho người khác, sẽ là thê mẫu thích hợp biết bao nhiêu.
Tổng so với gả cho người muốn chết không được như hắn tốt hơn nhiều.
Nhìn nàng mang giày khoác áo
choàng, còn muốn đưa hắn ra cửa... Tam Lang vẫn là ngăn cản. Đại cô nương mười
tám tuổi, thân còn không cao bằng tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi, phong
sương mưa móc, làm sao chịu được.
Nhìn Tam Lang đi xa, Chỉ Hạnh
ngoài mặt bình tĩnh, trong lòng cũng là rơi lệ đầy mặt. Tam gia a, ngài có
chuyện thì nói a! Đừng chỉ dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn người ta chứ... Nhìn
đến cháo trong bụng ta cũng đã đóng thành khối rồi, quá khó tiêu hóa a!
Tam gia rốt cuộc có ghét ta
hay không? Chỉ Hạnh lâm vào rối rắ tự kiểm điểm lại mình.
Nếu không kể đến những chần
chờ cùng rối rắm kia, kỳ thật Chỉ Hạnh không thấy là mình gả kém.
Tuy rằng Phùng gia có quái
lạ, nhưng có mẹ chồng như không có mẹ chồng, cũng ít bị chị em bạn dâu chèn ép,
ngược lại thoải mái đơn giản. Phu quân tuy rằng ít lời lại có chút đáng sợ,
nhưng so với lão cha nói dai cùng tham lam háo sắc của nàng, nàng thấy phu quân
như vậy ít nhất là yên lặng dễ chịu, rất biết suy nghĩ đến mặt mũi của nàng,
toàn bộ viện hỏi cũng không hỏi liền giao cho nàng.
Đồng dạng là hời hợt, lão cha
thoạt nhìn chính là kẻ bỉ ổi tửu sắc quá độ, phu quân nàng ít nhất là hoạt tử
nhân xinh đẹp.
Kẻ bỉ ổi cùng hoạt tử nhân,
hoạt tử nhân thắng.
Nàng cũng thật sự nhìn không
ra, Phùng gia rốt cuộc là nghĩ như thế nào. Hoạt tử nhân mộ này... Xin lỗi, Tu
Thân Uyển tuy rằng là viện xa xôi nhất trong đại trạch Phùng gia, nhưng độ lớn
cũng chỉ xếp sau nhà chính Từ Hi Đường.
Nghe nói là nơi thái tổ gia
gia của Phùng gia tĩnh tu lúc về già... Làm sao có thể để một đứa cháu chiếm
cái viện nà
Nếu nói không coi trọng...
tiểu viện xa xôi vẫn có, sao đến phiên Tam Lang. Nếu nói coi trọng... Phùng gia
cao thấp lẫn tránh kiêm chán ghét, cô dâu mới gả lại đây không đến một tháng
như nàng cũng cảm giác được, nô bộc trong viện nàng như người chết, có cơ hội
liền muốn chạy khỏi.
Khiến nàng hoang mang là,
Phùng gia là đại tộc ở kinh thành, từ đường tế điền ở ngay ngoại ô, tộc nhân vô
số. Sau khi lão thái thái cùng lão thái gia qua đời đã ở riêng, đích tôn xác
thực được tổ ốc... nhưng lại không phải tộc trưởng của Phùng gia.
Việc này rất quái dị. Cha
chồng nàng sớm trí sĩ, tốt xấu cũng là quan lớn nhị phẩm cáo lão mà? Người đứng
đầu đích trưởng phòng lại không thành tộc trưởng, ngược lại là chi thứ hai kế
thừa, thật khiến người ta không thể hiểu được.
Nhưng cô dâu mới vào cửa hỏi
đông hỏi tây, rất lỗ mãng. Cho nên nàng kiềm chế nghi vấn trong lòng, tâm bình
khí hòa sắp xếp giá trang (của hồi môn) xử lý việc nhà.
Bằng vào phu quân như hoạt tử
nhân kia của nàng không nhồi vào viện thông phòng cùng thiếp thất khiến nàng
tăng thêm phiền toái phải xử lý, nàng liền rất nguyện ý đối tốt với vị phu quân
khiến người ta nhìn không thấu kia một chút.
Ngẫm lại từ nhỏ tới nay đều
thân trong rối loạn, xuất giá có thể an nhàn một ngày liền tốt một ngày.
Cái viện như vậy, quản lý
cũng không đủ nàng dùng một ngón tay, cho nên nàng rảnh rỗi đến có thể ở tĩnh
thất tập võ,ữ đầu bếp câm Huệ tẩu suy nghĩ chút món ăn, cùng Cát Tường Như Ý
thương lượng cắt may xiêm y bốn mùa cho Tam Lang, cuộc sống kể ra cũng an nhàn
bình sinh hiếm gặp.
Chỉ là cuối năm càng đến gần,
Tam Lang vẫn mỗi ngày vào triều. Quy củ của Đại Yến hai mươi hai tháng chạp
nghỉ đến qua năm mới, riêng hắn mỗi ngày vẫn vào cung.
Nàng hỏi qua một lần, Tam
Lang theo thường lệ trầm mặc một lúc lâu, mới nói, "Hoàng thượng chuyên
cần chính sự.”
... Nàng từng nghe nói rất
nhiều chuyện hoang đường của hoàng đế, lại chưa từng nghe cái gì chuyên cần
chính sự. Kỳ lạ là có một hoàng đế đấu gà cưỡi ngựa như vậy, Đại Yến vẫn có thể
vững như Thái Sơn... Chỉ có thể