Polly po-cket
Thám Tử Kỳ Duyên

Thám Tử Kỳ Duyên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329005

Bình chọn: 9.00/10/900 lượt.

u thơ kia. Nếu không tin thì cô có thể hỏi cô Thúy, chắc chắn thời điểm đó Kiều Oanh mới chỉ là một thiếu nữ thôi. Điều này tôi đã xác nhận qua Minh Hằng rồi.

- Tôi có thấy anh gọi cho cô ấy đâu?

- Tôi gọi làm sao cho cô biết được, cô lại đá vào chân tôi thì làm sao.

- Anh... hừ, được lắm! – Tôi đóng mặt giận.

- Sao cô không đặt ra một giả thiết nào đó về căn bệnh của Hải Ninh và mụ Thùy Dung. Nó có liên hệ gì không? – Khôi Nguyên gợi ý cho tôi.

- Anh nghĩ Hải Ninh bị điên là do quá sợ mụ Thùy Dung ư?

- Đúng vậy. Có điều tôi không biết, là mụ ta đã làm cách nào mà khiến một người đang tỉnh táo như vậy lại nổi cơn điên. Chúng ta cần phải tìm thêm những manh mối, những thông tin để chứng thực giả thiết này.

- Anh vẫn chưa nói cho tôi biết, lúc trước anh cứ khăn khăn đòi đột nhập vào nhà mụ Thùy Dung để làm gì? Cách làm việc của anh nhiều lúc khiến người ta ức chế lắm!

- Tôi muốn tìm những giấu hiệu khác thường. Ngoài những con mèo, những chậu nắp ấm, giàn cây móng cọp, hai con cú mèo trước cửa, cái đầu trâu, những phiến đá đen...

- Trước đây chẳng phải tôi đã nói rồi sao. Tôi có một cảm giác rất bất an về mụ ta. Tôi đã nói với anh rồi, mụ ta nhất định không phải là người. Tôi đặt câu hỏi: “Tại sao tôi cứ hay gặp ác mộng về mụ ta.” Nói không chừng, cái chết của cô Hoàng Lan có liên quan đến mụ ta.

- Tôi quan tâm đến những vụ mất tích. Cách mụ ta cho thuê nhà với hợp đồng dài hạn, giá rẻ... nói lên điều gì? Mụ muốn người thuê nhà sẽ ở lại căn nhà đó lâu hơn, để làm gì? Và tại sao đối tượng bị mất tích toàn là phụ nữ thôi? Đó là những câu hỏi mà chúng ta cần điều tra làm rõ. Trong lúc chờ đợi kết quả kiểm tra những bộ hài cốt, chúng ta sẽ tranh thủ tìm những manh mối, những phát hiện mới, để có cơ sở cho quá trình suy luận sau này.

---

5h chiều cùng ngày, tôi và Khôi Nguyên đến câu lạc bộ võ thuật trường đại học Yersin. Chúng tôi xuất hiện trong bộ võ phục Karate-Do, sau quá trình ghi danh hoàn tất, chúng tôi bước vào giờ tập luyện. Chúng tôi theo hiệu lệnh của huấn luyện viên Văn Phú, đứng vào hàng lối ngay ngắn, tôi đứng cạnh khôi nguyên ở hàng sau cùng, những hàng trước để dành cho các em nhỏ đang tuổi đi học, lớp học chủ yếu là những cô cậu nhí, ở độ tuổi đó chúng rất hiếu động nên rất thích tập võ, khi đến tuổi dậy thì, tuổi trưởng thành chúng sẽ rời khỏi những lớp võ vì nhiều lý do khác nhau. Thực ra, lý do chính là bắt nguồn đam mê, đến một thời điểm nào đó con người sẽ thấy được việc gì mới là quan trọng nhất đối với mình, và dành tất cả thời gian cho công việc chính, một sự tập trung cao độ. Khôi Nguyên cũng vậy, trước đây ảnh theo đuổi rất nhiều đam mê, nhưng càng về sau ảnh càng tập trung hơn vào công việc của mình, đó là, làm thám tử. Những gì mà anh ấy đã học được đều có ích lợi nhất định cho công việc mà anh ấy đang làm. Ví dụ như võ thuật, anh ấy rất giỏi võ, anh ấy không chuyên theo võ nhưng nhờ có võ mà anh ấy có thể tự vệ khi gặp nguy hiểm trong lúc làm việc, trường hợp Bính Lù lần trước là một ví dụ cụ thể. Điều gì sẽ xảy ra nếu như ngày hôm đó Khôi Nguyên không có võ, chắc chắn sẽ rất là nguy hiểm.

Sau khi làm xong nghi thức chào tổ, Văn Phú giao lớp lại cho một cậu học trò đọc hiệu lệnh cho mọi người khởi động. Còn Văn Phú trực tiếp hướng dẫn cho tôi và Khôi Nguyên cách chào trước và sau lúc tập, rồi bắt đầu hướng dẫn tiếp những bài khởi động cơ bản và đơn giản nhất. Karate-Do quả thực như người ta thường nói: đơn giản hiệu quả. Ngay cả lối chào cũng rất đơn giản nhưng đầy sự tôn kính.

Trong lúc tập chúng tôi không được nói chuyện, phải tập trung đến cao độ. Con người Khôi Nguyên thật quá thể, anh ấy rõ ràng là một cao thủ Karate, vậy mà còn vờ như lóng ngóng không biết gì. Nếu anh ấy muốn vận động cho khỏe người thì đâu nhất thiết phải kéo theo tôi như vậy đâu chứ! Hay là anh ấy thấy cơ thể tôi hơi đầy đặn nên ảnh muốn tôi giảm cân? Dù sao đi nữa thì tôi quá sức mệt rồi. Hai đầu gối tôi rã rời, tay chân mỏi nhừ, hơi thở gấp gáp và toàn thân nóng như hỏa lò, mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt. Tôi đã hết sức chịu đựng, từ xưa đến nay tôi rất ít khi tập thể dục, thế nên những gì đã xảy ra với tôi tại võ đường của Văn Phú được đánh giá là một trong những cực hình tra tấn đối với tôi. Không được rồi, tôi cần nghỉ giải lao. Vậy là, tôi bước ra khỏi hàng, lên xin phép Văn Phú cho tôi được ra ghế đá ngồi nghỉ lấy lại sức. Văn Phú cũng thông cảm cho tôi, nên anh ta gật đầu đồng ý.

- Một, hai... một hai... một hai… hét.

- “Kiai...”

- Một, hai... một hai... một…

Mọi người tiếp tục khổ luyện với những động tác lặp đi lặp lại. Tôi ngồi ngoài ghế đá tận hưởng làn gió mát thổi vào mặt. Tôi đã lấy lại được sức, hơi thở đã nhẹ nhàng hơn, không còn nặng nề như mới rồi nữa. Khôi Nguyên vẫn chăm chỉ tập luyện, anh ấy rất kiên nhẫn để tiếp cận được Văn Phú. Tôi ngồi ở ghế đá suy nghĩ hết chuyện này đến chuyện khác, từ chuyện liên quan đến vụ án đến chuyện tình cảm. Tôi đang băn khoăn không biết tình cảm mà Khôi Nguyên dành cho tôi là thật lòng, nghiêm túc, hay chỉ là chuyện vui ch