
iểm tra phía dưới mặt đất.
- Hừ, sự thể nghiêm trọng rồi đây.
- Phải làm sao đây anh Nguyên? Tại sao lại có nhiều đầu sọ đến vậy nhỉ?
- Chúng ta phải tiếp tục đi thôi! Phải đi xem tận cùng đường hầm này có những gì, rồi sau đó gọi điện báo ngay cho Quốc Việt; xem ra lần này chúng ta phải cần đến cậu ấy vào cuộc rồi.
Tụi mình đi đến tận cùng đường hầm, phải vượt qua một chặng đường khá dài, quanh co, khúc khủy. Đến được một ngã ba (nơi có ba đường hầm giao nhau) Khôi Nguyên phải khổ sở dùng tay cào xới dưới nền đất.
- Anh làm gì vậy?
- Đánh dấu. Ở đây có những ba lối đi nếu đi vào một trong những lối này, mà lại đẻ ra thêm những lối khác thì sao hả? Chúng ta sẽ lạc vào mê cung đấy, và chắc chắn sẽ chôn xác ở nơi đây thôi.
Khôi Nguyên đã nói rất đúng. Chúng tôi chọn một lối đi, và đi đước một đoạn khá dài lại đẻ ra thêm 3 lối khác. Khôi Nguyên tiếp tục đánh dấu trước một lối đi được chọn, cứ như vậy chúng tôi tiếp tục khám phá cái tầng hầm bí mật. Có không ít lối đi dẫn vào thế bí (đường cụt) những lối đi được nối thông nhau như một mê cung, nếu không đánh dấu thì chắc chắn chúng tôi sẽ bị lạc. Khó khăn lắm chúng tôi mới đến được chỗ có cái thang dẫn lên trên. Chúng tôi leo thang đi lên. Nắp hầm được mở.... Tôi và Khôi Nguyên lần lượt chui ra ngoài. Thấy được ánh sáng mặt trời thật là hạnh phúc. Tôi thở phào nhẹ nhỏm. Nắp hầm được ngụy trang dưới một mảng đất trồng cỏ phủ lên, thoạt nhìn không thể phát hiện được.
- Ghê gớm thật! Từ trên ngọn đồi mới phút chốc đã xuống đến chân đồi. Nó đã được tính toán từ trước cho những cuộc vận chuyện, và đào tẩu.
- Không được rồi Khôi Nguyên! Lỡ mụ Thùy Dung biết chuyện này thì không tốt đâu.
Chúng ta phải làm gì đây?
- Cô nói phải lắm Ngọc Diệp. Chúng ta cần xóa sạch mọi dấu vết ngay trong ngày hôm nay. Phải mua gạch và tráng lại cái nền nhà thôi. Nhanh lên nào! Trước khi nó bị phát hiện.
Chúng tôi khẩn trương về lại nhà.
- A!
Khôi Nguyên quay lại nhìn tôi.
- Tôi bị vướng gai rồi, làm ơn gỡ dùm!
- Ôi, Ngọc Diệp, hậu đậu đến thế là cùng.
Khôi Nguyên cúi xuống gỡ cây dâu gai móc vào ống quần tôi.
- Khoan đã! - Khôi Nguyên bỗng dưng rất chăm chú.
- Có chuyện gì thế?
Ảnh không đáp lời tôi, mà lấy tay bứt một lá cỏ dính vôi trắng (phân chim), vò nát, sau đó đưa lên mũi ngửi. Hành động kì quặc của ảnh khiến tôi tò mò.
- Đến nay thì đã chắc như đinh đóng cột rồi.
- Chắc gì cơ?
- Mục đích mà ông Trịnh Vỹ mua lại đồi trà và xây dựng căn nhà.
Khôi Nguyên đã tìm ra được điều gì đó là điểm mấu chốt của vấn đề. Nếu không thì ánh mắt của ảnh đã chẳng đắc ý đến vậy.
---
Chúng tôi về lại nhà, Khôi Nguyên gọi điện ngay cho anh Quốc Việt. Tôi, Khôi Nguyên và anh Quốc Việt mau chóng xóa sạch mọi dấu vết. Sau đó, chúng tôi chuẩn bị những dụng cụ cần thiết cho cuộc khám phá lần thứ hai; trở lại cái đường hầm đen tối đó. Nhưng lần này cả ba chúng tôi bắt đầu từ phía dưới đồi trà đi ngược lên. Chúng tôi sục sạo, tìm kiếm được cả thảy tám bộ hài cốt. Anh Quốc Việt sau đó đã nói với Khôi Nguyên:
- Khôi Nguyên à! Đây là một vụ trọng án đấy.
- Tớ hiểu ý cậu. Nhưng mà cần phải gữ bí mật tuyệt đối, vụ này đang ở giai đoạn rất nhạy cảm, chỉ cần bứt dây động rừng là coi như xong.
- Theo cậu thì chúng ta phải là gì đây? Rất nguy hiểm đấy Khôi Nguyên, nhiều khả năng chúng ta đang phải đối mặt một thế lực tội phạm có tổ chức lớn mạnh.
Khôi Nguyên đứng lặng suy nghĩ một lát rồi quay sang nói với Quốc Việt:
- Nếu kiểm tra từ A tới Z những bộ hài cốt này thì mất khoảng thời gian bao lâu?
- Phải gửi đi nước ngoài nếu muốn tại tạo lại khuôn mặt, hiện tại khoa học hình sự của chúng ta thiếu rất nhiều máy móc, thiết bị và những chuyên gia có tay nghề cao. Hơn nữa, khoa học hình sự của chúng ta chưa đủ khả năng để kiểm tra một cách toàn diện. Nếu gửi đi ít nhất cũng phải nửa tháng mới làm xong.
- Lâu đến vậy sao?
- Tớ sẽ “nói chuyện” với cấp trên. Có khả năng sẽ rút được thời gian lại. Sẽ có cách thôi.
- Tất cả trông cậy vào cậu. Hãy cho kiểm tra tất cả.
- Được rồi. Tớ sẽ cố. À! Còn điều này nữa(-)
- Điều gì cậu nói đi!
- Tớ nghĩ với tình hình này, cậu và Ngọc Diệp không nên ở lại căn nhà này nữa, hiện tại tớ có một căn nhà ở đầu đèo Mimosa; tốt nhất hai người hãy dọn về đó ở đi.
- Tạm thời vẫn chưa được Quốc Việt à!
- Tùy cậu thôi, nhưng nhớ phải cẩn thận đấy.
---
Ba người chúng tôi trở lại nhà, có mang theo tám bộ hài cốt để anh Quốc Việt đem về kiểm tra. Trước khi mang những bộ hài cốt đi, chúng tôi có làm một mâm cơm để cúng bái những người đã khuất. Tôi, anh Quốc Việt và Khôi Nguyên lại ngồi nói về vụ án.
- Khôi Nguyên, như kết luận của cậu thì tầng hầm đó là để trồng và chế biến cần sa. Nếu đúng vậy thì ông Trịnh Vỹ là một kẻ phạm tội. Ông ấy và cả đám người Hoa kia nữa.
- Lúc ra khỏi đường hầm, cúi xuống gỡ cành dâu gai vướng trên chân Ngọc Diệp tớ đã phát hiện ra một cây cần sa. Nếu chịu khó tìm khắp đồi trà này sẽ còn thấy nhiều cây khác nữa đấy. Trước đó, tớ đã cố tìm ra một giả thiết khả dĩ, về mục đích ông Trịnh Vỹ mua lại ngọn đồi này và