
ng xuyên lén ông Trịnh Vỹ và bà Thủy Tiên để hẹn hò với nhau. Cô cậu ấy thường vào rừng hái nấm; rời khỏi nhà đem theo sách vở lên đồi thông reo học bài; đi câu cá; leo núi, lội suối, xem phim ở rạp, đi nghe nhạc... thôi thì đủ các kiểu hẹn hò lãng mạn.
Có lần, bà vô tình bắt gặp cô cậu ấy ở bên nhau; lần đó bà qua bên kia đồi trà tìm một ít cây cỏ mực về làm thuốc. Đôi trai gái ngồi sát bên nhau tâm sự đủ chuyện trên đời. Cô Hoàng Lan tựa đầu vào vai cậu Thế Anh, còn cậu Thế Anh trên tay cầm một cuộn chỉ; họ đang thả diều. Bà nhìn thấy một con diều bướm màu hồng, bay phần phật giữa nền trời xanh thẳm.
Thế Anh là một người yêu lý tưởng. Cậu ấy rất tinh ý, nắm bắt và hiểu được tâm tư tình cảm của cô Hoàng Lan. Biết cô Hoàng Lan thiếu thốn tình cảm của một người mẹ, cậu ấy đã đóng tốt hai vai trò, vừa làm người yêu vừa làm người mẹ giàu đức hy sinh của cô Hoàng Lan. Tính cách của cậu ấy cũng na ná giống với bà Thanh Mai - người vợ quá cố của ông Trịnh Vỹ. - Có lẽ điều đó là nguyên nhân chính khiến cô Hoàng Lan xem cậu ấy là một nửa yêu thương của mình.
Có lần, cô Hoàng Lan nói với cậu Thế Anh:
“Em ước gì được lạc cõi thần tiên, có một dòng sông hiền hòa thơ mộng, trăng sáng lung linh, mặt nước sóng sánh, chúng ta cùng ngồi trên lưng một con thiên nga trắng muốt, xung quanh mình là những bông sen hồng đang tỏa ánh lung linh…”
Thế Anh ghi nhớ ngay điều ước đó của cô Hoàng Lan.
Sau một tháng làm thêm cật lực - cậu ấy đã đi khuân vác hàng hóa ở chợ rau - kiếm được một số tiền kha khá.
Một hôm, cậu ấy đến hỏi bà:
“Cô có biết chỗ nào bán banh nhựa với số lượng lớn không?”
“Cháu hỏi, mua banh nhựa để làm gì vậy?”
Bà tò mò hỏi lại cậu ấy.
“Cháu có chút việc riêng thôi ạ.”
Thế Anh không cho bà biết lý do cậu ấy mua banh nhựa.
“Cháu đừng có xài tiền hoang phí, hãy kiếm cho mình một bộ đồ thật đẹp, áo quần của cháu đã cũ lắm rồi đấy!”
Bà khuyên nhủ cậu ấy.
Đôi lúc nhìn cậu ấy bà rất thương cảm. Gia đình ly tán phải ăn nhờ ở đậu nhà người khác. Học rất giỏi và rất ham học, nhưng lại phải đắn đo giữa việc: nên nghỉ học để đi làm nuôi mẹ? hay tiếp tục học nhờ vào sự trợ giúp tài chính từ ông Trịnh Vỹ?
Khoác trên cái thân thể gầy guộc đó bao giờ cũng là một chiếc áo sơ mi trắng mỏng tanh, cái quần tây đã sờn màu, với đôi dép xỏ ngón bị đứt phải xâu lại bằng một sợi kẻm. Con nhà nghèo đúng là đứa nào cũng như đứa nào, khố rách áo ôm, bần cùng, mạt hạng.
Đúng vào tối sinh nhật của cô Hoàng Lan. Khi toàn thể gia đình đã ăn mừng xong, tiệc tùng ngã ngũ; hai cô cậu ấy lại hẹn riêng với nhau.
Thế Anh dẫn cô Hoàng Lan xuống dưới hồ nước lớn.
Cảnh hồ nên thơ tĩnh mặc như một bức tranh sơn thủy,
Bao bọc quanh hồ là những bụi trúc vàng kẻ sọc xanh lơ,
Gió thổi nhè nhẹ vào những tán lá xanh xao, cảm giác mát rượi làn da mặt.
Mùi hương đêm thoang thoảng đắm say lòng người.
Đêm đó, trăng rất tròn và sáng, bóng trăng in dưới mặt hồ sóng sánh, khung cảnh huyền mơ.
Một tiên cảnh chỉ có trong giấc mộng hiện ra trước mắt cô Hoàng Lan.
Cậu Thế Anh đã dùng hết số tiền kiếm được từ việc khuân vác ở chợ rau, thuê một con thuyền thiên nga có chân đạp, cậu ấy đã mua lông vịt khâu lại với nhau thành từng chuỗi để trang trí có con thuyền.
Những trái banh nhựa màu hồng được cậu ấy cắt làm đôi, sau đó cắt lại theo hình bông sen, ở giữa quả bóng có xốp và lò xo để gắn những ngọn nến - làm thành đèn hoa đăng, thả trôi bồng bềnh giữa hồ.
Hai cô cậu ấy đã lên thuyền bơi ra giữa hồ. Thế Anh là một người đa tài, cậu ấy thổi sáo rất hay, đặc biệt là thổi bài Lòng Mẹ của Y Vân. Trong cái khung cảnh đẹp lãng mạn ấy vang lên tiếng sáo buồn man mác.
Ở nơi đây - trên đồi trà này - đã từng có hai người yêu nhau, một tình yêu trong sáng lãng mạn thuần khiết lắm cô Ngọc Diệp à!
---
Mắt bà Hiền rưng rưng, bà đã khóc khi nhớ lại chuyện xưa.
Mình ngồi nín lặng, cả Khôi Nguyên cũng vậy. Tụi mình chờ đợi bà Hiền kể tiếp cậu chuyện tình thật đẹp của đôi bạn trẻ ấy.
- Lần đó, ông Trịnh Vỹ phát hiện được. Mối quan hệ tình cảm của hai người nhanh chóng bị phanh phui, một phần là bởi, thằng Hoài Phong đặt điều thêm mắm thêm muối. Ông Trịnh Vỹ đã rất tức giận cậu Thế Anh. Ông mắng, và cảnh cáo cậu ấy không được có những hành động tương tự như vậy xảy ra nữa.
“Cậu làm ơn để cho nó học hành.”
Ông Trịnh Vỹ hầm hầm. Ông ấy rất ít khi thiếu hiểu chuyện như vậy, thái độ của ông ấy lúc đó làm bà rất ngạc nhiên.
“Cháu xin lỗi bác!”
Cậu Thế Anh cúi đầu xấu hổ.
“Xin lỗi là xong hay sao? Lấy gì đảm bảo lần sau, cậu không có ý đồ với con gái tôi nữa hả?”
“Nhưng cháu yêu Hoàng Lan, đó là tình cảm chân thật, mong bác hiểu cho cháu.”
“Yêu cái gì mà yêu chứ hả? Tôi cấm tuyệt cậu từ nay không được gần gũi với nó, thậm chí nói chuyện cũng không được. Nếu không làm được thì tôi buộc phải để hai mẹ con cậu ra khỏi nhà này thôi.”
Ông Trịnh Vỹ nói, tay chân ông run lẩy bẩy, nét mặt của ông lúc đó trông rất đau khổ dằn vặt.
- Lại là chuyện ngăn cản của cha mẹ, người thân. Phải chăng đó đã là số phận của những cuộc tình đẹp. Sự việc đó cháu thấy có to