XtGem Forum catalog
Thám Tử Kỳ Duyên

Thám Tử Kỳ Duyên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326765

Bình chọn: 9.00/10/676 lượt.

đã có tuổi rồi mà.

- Biệt danh tôi đặt cho bà Tiên. Nhớ hồi mới chuyển về đây sống, ai cũng trầm trồ trước sắc đẹp của bà.

- Anh hãy chở tôi đến nhà bà ấy.

- Vậy là anh không biết. Bà Thủy Tiên đã qua đời rất lâu rồi.

- Anh nói sao? Đã qua đời ư? Vậy còn con trai bà, cậu Thế Anh…

- Thế Anh vẫn ở căn nhà đó để thờ phụng cho mẹ. Anh ấy là người con chí hiếu, ai ai cũng kính nể. Chỉ có điều sắc khí của anh ấy trầm mặc, u sầu quá! Ngay từ ngày đầu tiên dọn về đây anh ấy đã như vậy.

- Ồ, anh có vẻ biết nhiều về hai mẹ con họ nhỉ?

- Thì tôi ở sát vách nhà họ mà.

- Thật trùng hợp.

- Chắc đã lâu rồi anh chưa gặp lại mẹ con họ?

- Tôi tìm hai mẹ con họ là có việc. Bà Thủy Tiên là bạn cũ của bà tôi.

- À, tôi hiểu rồi. Anh tiện đường ghé qua thăm người quen chứ gì.

- Đúng như anh nói đấy. Lâu lâu mới có dịp như vậy, bình thường tôi rất bận rộn.

- Anh đến không đúng lúc rồi.

- Sao vậy?

- Thế Anh đã đi từ sáng sớm.

- Đi rồi ư? Anh có biết là đi đâu không?

- Chịu thôi.

Tôi không khỏi thất vọng khi biết được tin bà Thủy Tiên đã qua đời. Đến nước đường cùng rồi mà không thuận buồm xuôi gió. Bà Thủy Tiên mất đi rồi thì ít ra cũng phải gặp được Thế Anh, nay Thế Anh cũng đã đi. Thế Anh đã đi đâu? Và làm gì? Mẹ con họ chính là con ác chủ bài của tôi, nếu không có họ tôi không thể phá vụ án này được.

- Bình thường Thế Anh vẫn vắng nhà kiểu vậy sao?

- Ngày thường thì không có đâu, sau khi làm việc về anh ấy ở lì trong nhà. Tôi để ý suốt hai mươi năm nay, vào khoảng tháng 8, Thế Anh lại vắng nhà, (năm nay là 26 tháng 8) anh ấy đi đâu, làm gì? tôi cũng không biết. Khởi hành từ lúc sáng sớm, hơn mười ngày sau mới trở về.

Nói chuyện với anh xe ôm thêm một lát nữa, tôi nhờ anh ấy chở tôi đến nhà hai mẹ con bà Thủy Tiên. Từ bến xe ôm đi chưa đầy mười lăm phút thì đến nơi. Căn nhà, nơi hai mẹ con họ ở có diện tích vừa phải. Nhà có sân vườn, có cổng ra vào, đập vào mắt tôi là giàn thiên lí đơm bông, nắng chiều quạnh quẽ tìm về... Căn nhà mái ngói chữ A, màu gạch đỏ, tường phủ rêu phong. Vắng vẻ, cô đơn trống trải. Nhìn căn nhà có thể đoán được tính cách của gia chủ, u sầu, buồn thảm.

- Nhà này hai mẹ con họ thuê lại sao?

- Không. Nhà của họ luôn đấy.

- Nhưng lúc mới chuyển về họ chỉ thuê thôi chứ.

- Bà ấy đã mua nó trước đó rồi. Chẳng giấu gì anh, hồi trước căn nhà này là của cậu hai tôi. Cậu ấy bị mất do tai nạn giao thông, cậu lại không có con cái gì, nên căn nhà thuộc về cậu ba. Cậu ba nghiện lô đề, đổ nợ, bán nhà... Một ông đại gia, hình như làm bên ngành xây dựng, đến mua lại căn nhà. Ông ấy chắc anh biết, cái ông tóc muối tiêu, đeo kính cận ấy...

- À, thì ra là vậy. Cám ơn anh đã đưa tôi đến đây. Sau này trở lại tôi còn biết đường mà đến thăm.

- Có gì đâu anh. Nếu có thời gian hãy đến tìm tôi uống cà phê, đánh cờ.

- Vâng. Khi trở lại tôi sẽ đến tìm anh.

- Anh tính về luôn sao?

- Chắc phải vậy thôi. Đến gặp hai mẹ con họ mà lại không đúng lúc, cũng chẳng thắp được cho bà Thủy Tiên một nén nhan.

- Không còn dịp này thì còn dịp khác mà.

- Bà của tôi rất muốn nghe về tình hình của cố nhân. Không biết về lại tôi sẽ nói gì với bà đây. Anh ở gần nhà họ anh thấy cuộc sống của hai mẹ con họ thế nào? Có gì đặc biệt không?

- U uất lắm! Thế Anh không gia đình, không bạn bè, không người yêu, không danh tiếng, không tiền bạc... cái gì anh ấy cũng không cả. Chỉ được cái tình. Anh ấy rất thương người và căm ghét cái ác. Đi đường gặp phải cục đá, anh ấy cũng dừng lại nhặt bỏ qua bên đường để người khác đi xe không bị tai nạn. Từ con chim sẻ, đến con cua, con cá... anh ấy đều yêu thương, chỉ trừ loài chó dữ là Thế Anh ghét nhất. Có một đặc điểm là anh ấy rất thích chơi với bông hoàng lan, có dạo nhà anh ấy trải khắp những đóa hoàng lan, hình như, Thế Anh bị nghiện hương hoàng lan. Nói ra chuyện này, anh đừng nói lại với Thế Anh nhé! Phải tội, tôi thấy kiếp người của anh ấy khổ quá. Không bao giờ tôi thấy anh ấy có nụ cười trên môi, lúc nào cũng một sắc diện u sầu, nhiều đêm tôi nghe được tiếng khóc của anh ấy, anh ấy khóc dữ lắm. Không biết tuổi trẻ của anh ấy đã gặp phải sự cố gì, tôi cảm thấy con người anh ấy có một nỗi oan khuất ghê gớm lắm. Nhưng anh ấy không thể nói điều đó ra với ai. Anh ấy là người cô đơn, rất cô đơn.

- Còn bà Thủy Tiên, chẳng lẽ anh em bà con không đến thăm bà ấy?

- Về sống tại căn nhà này chưa được một năm thì bà đã mất rồi. Đúng là hồng nhan bạc mệnh, bà bị mắc bệnh tim. Chắc do cái lần cãi cọ đó.

- Cãi cọ?

- Thì cũng là cái ông đại gia đó. Tôi nhớ như in buổi chiều mưa ngày hôm đó, ông đại gia lái một chiếc xe con xuống với hai mẹ con họ. Sau một hồi nói chuyện thì sinh ra to tiếng giữa hai người, ông đại gia và Thế Anh. Đến nay, tôi vẫn thấy kì lạ, chỉ một lần duy nhất tôi nghe được anh Thế Anh nặng lời với người khác, bình thường anh rất từ tốn, dịu dàng. Nhưng, lần đó anh tức giận thật sự. Anh còn nói: “Tôi hận ông, tôi hận ông.” Rồi anh ấy chạy ra khỏi nhà như một người điên. Ông đại gia lấy xe đuổi theo. Kể từ đó, không thấy ông đại gia quay t