
hục. Muốn đem thân xác và trái tim hiến dâng một tên dâm đãng (ăn mía nhả xác). Ông ấy đã rất hận bà, hận đến mức căm ghét bà đến tận xương tủy khi ông nghi ngờ đứa con trong bụng bà khi đó (cô Hoàng Lan) là con của gã Sở Khanh chứ không phải con ông. Rốt cuộc cô Hoàng Lan là con ai? Phải nhanh chóng tìm ra sự thật này.
Giả thiết cô Hoàng Lan là con gái của ông Sinh (ông nội của Hoài Phong) thì ông ấy có động cơ trả thù hai người họ. (ông Sinh và bà Thanh Mai) Ông Sinh đã lên máy bay tẩu thoát, khi xe tăng của quân đội Bắc Việt tiến vào dinh độc lập. Chỉ còn lại bà Thanh Mai, sống trong sự ghẻ lạnh của ông Trịnh Vỹ suốt mấy năm trời, đau buồn, u uất, sinh bệnh tật, bà qua đời để lại cô con gái xinh đẹp (Hoàng Lan) cho ông. Ông Trịnh Vỹ vẫn chưa nguôi cơn hận, ông muốn bà Thanh Mai có chết cũng không được yên dưới nấm mồ. Ông nghĩ ra cách trả thù bà qua cô con gái. Ông vờ yêu thương, nhưng ẩn sâu tron đó là sự chiếm đoạt, và hủy hoại cuộc đời của cô ấy, để cho hai kẻ mà ông căm ghét không được siêu sinh. Lòng hận thù có thể khiến con người ta trở nên u tối, vì lòng hận thù họ có thể làm tất cả những điều bất chấp cả đạo lý. Không lẽ nào, bào thai đó lại là kết quả của lòng hận thù. Nếu đúng vậy thì đó là tấn bi kịch thê thảm nhất mà tôi được biết. Trong cuốn nhật ký đã bị xé mất nhiều trang của cô Hoàng Lan, có đoạn viết về người cha. Trong nhật ký Hoàng Lan đã gọi cha mình là “ác thú”, một cách gọi rất nặng nề, dù cô ấy có tức giận ba mình đến mấy (chuyện ông ấy ngăn cấm cô và Thế Anh yêu nhau), xét về mặt tâm lý, cũng không đến mức gọi cha mình là “ác thú”. Quan hệ giữa hai cha con họ liệu có gần gũi, thân thiết như ngoài mặt hay không? Bà Hiền và mọi người đã lầm hay sao? Cần phải tìm hiểu điều này.
Chốt lại vấn đề, tôi ra ngoài ăn tối. Tiếp tục âm thầm theo dõi và bảo vệ cho Ngọc Diệp. Đến 10 h tối, tôi mới quay lại đồi trà. Tôi vẫn chưa rời khỏi căn nhà đó, mặc cho Quốc Việt thường xuyên nhắc nhở, khuyên nhủ tôi rời khỏi đó vì sự an toàn của bản thân. Tôi phớt lờ, tôi biết mình đang đối mặt với thế lực nào. Sự sống và cái chết giống như lật bàn tay. Nhưng, tôi có cách nhìn khác đa số người. Tôi xem cái chết là sự sáng tạo, cái chết là quy luật, là nghệ thuật, là quá trình tìm đến một cuộc sống mới. Chết không hẳn là hết. Tôi sinh ra là để liều lĩnh, và thường thì… những lúc càng đòi hỏi sự liễu lĩnh, là những lúc tôi phải nhanh chóng quyết đoán và thành công.
Thư Ngọc Diệp gửi sơ Bình.
- Tôi có thể ngồi đây chứ!
Khôi Nguyên bất ngờ xuất hiện làm con vô cùng kinh ngạc, tim con bởi vậy cứ thúc nhịp liên hồi. Bây giờ, anh mới chịu xuất hiện đấy! Đến lúc nào không đến lại đến đúng lúc con và Đình Văn đang “hẹn hò”. Con chưa tin vào mắt mình, Đình Văn đáp lại:
- Chào anh! Chúng ta có quen biết nhau không? Trông anh khá quen đấy – Đình Văn lịch sự bắt tay Khôi Nguyên.
- Chúng ta đã gặp nhau một lần. Anh là Đình Văn. - Khôi Nguyên nói.
- Sao anh biết tên tôi?
- Ngọc Diệp nói cho tôi biết. Tôi là Khôi Nguyên. - Khôi Nguyên nhìn con triều mến, như muốn nói với Đình Văn rằng: “Cô ấy là bạn gái của tôi đó, liệu hồn mà đụng vào.”
- À, tôi nhớ ra rồi. Chúng ta đã gặp nhau một lần ở quán mì hoành thánh chú Vinh.
- Em với anh ấy là bạn bè. - Con đính chính với Đình Văn.
Mặc dù lòng con rất vui sướng khi gặp lại Khôi Nguyên, nhưng trong con vẫn còn tâm lý hờn giận, con giống như đứa con nít làm nũng, thích vu vơ để cho người ta phải khổ sở vì con, con mới hả dạ. Anh ấy đã đến tìm con, rõ ràng anh ấy luôn theo sát gót chân con, thế mà không ra mặt. Đến khi người ta đi “hẹn hò” thì bắt đầu lo lắng, xuất hiện cũng đúng lúc ghê!
- Ngọc Diệp, chúng ta đi thôi! - Khôi Nguyên bạo dạng nắm tay con trước mặt Đình Văn. Con rụt tay lại, hỏi ảnh:
- Đi đâu?
- Thì cứ đi với tôi đã, ở đây nói chuyện không tiện.
- Tôi thấy rất tiện, hơn nữa tôi đang có hẹn với anh Văn, chúng tôi còn đến khu phố đi bộ, uống sữa xong mới về, anh hãy đi trước đi, có gì gọi điện cho tôi cũng được mà. - Con đáp, thái độ của con rất kiêu kỳ.
Khôi Nguyên không thèm đáp lại, ảnh cứ nắm tay con kéo đi. Ảnh thô bạo quá thể. Con vùng vằng cố thoát khỏi bàn tay khỏe khoắn của ảnh nhưng đành bất lực.
- Này, anh kia! Buông tay cô ấy ra! - Đình Văn nói dữ.
- Hừm… - Khôi Nguyên phóng ánh sắt lạnh nhìn Đình Văn. Anh ấy nhất quyết kéo con đi cho bằng được.
- Đi với tôi nào Ngọc Diệp!
- Tôi… nói… lại… một… lần… nữa… Buông… tay… cô… ấy… ra… ngay! - Đình Văn nhấn mạnh từng tiếng.
Những người xung quanh quay lại nhìn tụi con. Sự thể sẽ rất lình xình nếu con không nhanh trí gỡ rối. Con quay sang nói với Đình Văn:
- Xin lỗi anh Văn, em đi với anh ấy một lát, không sao đâu anh cứ yên tâm. Có gì em sẽ nhắn tin cho anh sau. Chào anh!
- Như vậy liệu có ổn không? - Đình Văn đặc biệt quan tâm đến con. Nét mặt của anh ấy rất lo lắng.
- Em ổn mà, anh đừng lo.
- Được rồi, - sau đó, Đình Văn quay sang nói với Khôi Nguyên, - anh hãy coi chừng đấy, nếu dám động đến một sợi tóc của Ngọc Diệp tôi sẽ không để yên đâu.
- Hừm... câu đó