
uân Tường tìm bạn trai cho A Mật, trời ạ, cô ấy thực sẽ hận chết chính mình đi. Quân Tường làm trò hôn mình ở trước mặt cô ấy, còn cố ý đem cô ấy giao cho người đàn ông khác, nhất định trong lòng A Mật đang mắng mình đi.
Vì sao trong buổi tối hôm nay, trong lòng lại bị tổn thương nhiều như vậy, không chiếm được người mình yêu, sợ hãi lo lắng mất đi, toàn bộ giống như đã hẹn trước mà tập kích cùng lúc, khiến cho tâm tình Đinh Tiêu Tiếu lâm vào hỗn loạn.
Tác giả nhắn lại :
Tiêu Tiếu không bao giờ bỏ qua cho kẻ cô ghét.
Đinh Tiêu Tiếu có điểm khác lạ, đồng nghiệp thấy cô không hề ồn ào, lại nghiêm túc mà làm việc. Chẳng qua là không ai dám đi tới hỏi thăm cô, buổi tiệc ngày đó mọi người đều thấy được, Tiêu Tiếu ngang ngạnh cùng Trạch Viễn uống rượu, sau khi bị cự tuyệt nét mặt cô thực không nhịn nổi. Chẳng nhẽ lại là vì Bùi Trạch Viễn, mà Trạch Viễn ngay cả một chút cảm giác cũng không có, vẫn tiếp tục duy trì khuôn mặt tươi cười, còn thật sự vùi đầu vào công việc.
Bên ngoài thật bình tĩnh, mọi người nghĩ hết thảy sẽ qua đi, rất nhanh, bọn họ đã quay về dáng vẻ vốn có.
Ở công ty Tiêu Tiếu không hề quấy rầy anh, sự kiêu ngạo của cô không cho phép cô tha thứ chính mình đã bị anh làm nhục nhã trước mặt người bên ngoài, chẳng qua là mỗi đêm dài tĩnh lặng, không thể chìm vào giấc ngủ cô chỉ có thể lẳng lặng mà nghe, lặp đi lặp lại ca khúc mà anh yêu thích nhất. Cô cũng muốn bản thân mình đừng ngốc nghếch nữa, chỉ là quyết định kiên định kia khi nhìn vào mắt anh xong thì mọi kiên trì của cô đều đổ vỡ.
Cô vẫn không thể quên được độ ấm của anh, mùi hương thơm ngát rất thản nhiên kia đã khiến cô nhung nhớ đến say mê, sự lạnh lùng của anh hết lần này đến lần khác khiến trái tim cô đau đớn.
Cô rốt cục vẫn không thể nhịn được mà đến gõ cửa phòng anh, cô nghĩ muốn nhìn anh, nghe được một chút giọng nói của anh.
Cửa mở ra, khuôn mặt anh bình tĩnh, chậm rãi mỉm cười mà đối diện cô. Cô đi vào trong, vẫn là cảm giác thản nhiên như vậy, ngăn nắp như vậy. Tiêu Tiếu hít sâu một hơi, ngồi ở trên sofa.
Trạch Viễn đưa cho cô một chén trà, ôn hòa nhìn cô, lẳng lặng chờ cô mở miệng.
Tiêu Tiếu đột nhiên cảm thấy có chút khiếp đảm, đột nhiên không biết nên nói gì với anh? Từ khi nào mà trái tim cô lại bắt đầu yếu ớt như vậy, trong lòng vẫn kiêu ngạo chống đỡ với người bên ngoài, chẳng qua là khi đối mặt anh, trong lòng liền cảm thấy chua xót, trở lên rất mẫn cảm.
Trạch Viễn nhìn khuôn mặt vẫn xinh đẹp như trước kia, có chút xa lạ lại có chút quen thuộc. Cô cuốn hút mọi người, như vậy cô càng mê người, có một vẻ thản nhiên khác người.
“Hạng mục đã giao quá nửa, sau này chỉ còn một chút thi công và bảo vệ.” Trạch Viễn lựa chọn một đáp án thích hợp.
“Sau khi kết thúc, anh vẫn sẽ đi sao?” Tiêu Tiếu không thể nhịn mà không hỏi, lòng của cô vô cùng sợ hãi khi nghe đáp được đáp án, sẽ khiến cho mọi hy vọng của cô hoàn toàn tan biến.
“Phải! Một lần nữa bắt đầu lại.” Trạch Viễn không nghĩ lừa dối cô, nếu không thể mang lại cho cô hy vọng gì, liền nói cho cô thật rõ ràng đi.
“Nếu em yêu cầu anh ở lại, anh sẽ ở lại sao?” Tiêu Tiếu nhẹ giọng yêu cầu, trong mắt lộ ra vẻ khát vọng.
Trạch Viễn nhìn chằm chằm thật lâu vào mắt cô, không phải nói đã quên anh rồi hay sao? Vì sao lại chăm chú nhìn âu yếm như vậy. Anh sớm nên thỏa mãn, đừng có ý nghĩ ảo tưởng với một người phụ nữ như thế dùng ánh mắt đó ngóng nhìn mình.
Trên mặt anh chậm rãi mỉm cười, “Tiêu Tiếu, ở lại sẽ chỉ làm thương tổn lẫn nhau.” Anh hy vọng cô có thể tiếp tục sống thật tốt, sống cuộc sống tươi đẹp của cô, ít nhất còn người kia bên cạnh cô.
Trong lòng Tiêu Tiếu chậm rãi cười lạnh, anh vẫn cứ cự tuyệt cô, cho dù là cô ngang ngược, hay là cầu xin, đáp án của anh chỉ có một, anh sẽ không muốn cô.
Tiêu Tiếu thản nhiên nở nụ cười, “Nếu chúng ta nhất định không thể cùng một chỗ, anh có thể ôm em một cái cuối cùng hay không?” Đây là yêu cầu cuối cùng, anh thực sự nên thỏa mãn cô. Chỉ cần sau cái ôm cuối cùng này, cô có thể buông tay, Tiêu Tiếu cười khẽ, thật sự là có thể sao, để cho anh thực sự rời đi như vậy sao?
Trạch Viễn ngồi ở bên cạnh cô, nhẹ nhàng mà kéo cô tiến vào trong lồng ngực, Tiêu Tiếu vòng tay ôm lấy thắt lưng anh, gắt gao mà ôm lấy lưng anh, mặt dán vào lồng ngực anh, tham lam mà hít mùi hương thơm ngát trên người anh, ánh mắt nhẹ nhàng nhắm lại, ý cười trong mắt kia thỏa mãn thản nhiên khép lại. Trạch Viễn thấy cô gắt gao ôm, tay cũng nhịn không được mà ôm chặt lưng của cô.
Đây là yêu cầu cuối cùng của cô, từ nay về sau, bọn họ có thể buông tay đi ngược hướng, càng lúc càng xa, để lại cái ôm phóng túng cuối cùng này đi. Anh cũng khát vọng gắt gao mà ôm cô, thân thể ấm áp này khiến cho tâm tình cô lưu luyến, cái ôm cuối cùng này. Trạch Viễn cũng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, để mặc trái tim lên tiếng.
Đột nhiên, cửa bị mở ra, tất cả không khí thơ mộng đều bị người bên ngoài xâm nhập vào phá tan. Kiều Tú Viện thở hồng hộc vọt vào tới nơi, hai mắt trùng lớn tức giận nhìn bọn họ. “Cái loại đàn bà không biết xấu hổ này.” Cô ta lập tức tiến tới, một phen ngăn lại